
ai mình tìm bạn!” Hiển nhiên, Duy Y biết người đàn ông trước mặt, vì không muốn đem lại phiền phức cho cô, hắn liền nhanh chóng tạm biệt. Mà khí thế của người đàn ông này Cát Phàm không thể ứng phó được, chỉ nhình hắn cũng đã cảm thấy sợ, thật may hắn là người thân của Duy Y.
“Ai Cát…….” Duy Y muốn gọi hắn, nào biết phía trước đột nhiên xuất hiện một cánh tay, ngăn trước cửa, đem cô cùng Cát Phàm tách ra. Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi.
“Không bỏ được?” Đỉnh đầu truyền đến giọng nói êm ái, truyền đến tai Duy Y lại trở nên chói tai.
Lùi hai bước khỏi hắn “Em muốn về nhà!” Cô còn kiêng kỵ ở một mình chung một chỗ với hắn, cường hôn lúc trước, còn có hành động mập mờ trong xe. Thật là làm cho cô không cách nào tiếp nhận.
Hắn là anh trai Kiều Y, lại lớn hơn mình mười mấy tuổi, tại sao lại có thể làm chuyện như vậy với cô, thật quá mức.
Cố gắng xoay người, cánh tay lại bị một lực lớn kéo trở lại, thân thể không thể khống chế ngã ra sau, Duy Y chỉ cảm thấy hoảng hốt, bên eo đã được một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy. đỡ cả người cô lên, dán chặt vào người đàn ông trước mặt. Thân hình một mét chín của người đàn ông, Duy Y dựa vào trong ngực hắn, dù cho làm thế nào cũng không thể phản kháng lại được.
Cô sợ tới mức kêu ra tiếng, trong đầu trống rỗng, tiếp theo không ngừng dãy dụa.
“Về sau không được gặp mặt hắn nữa, có nghe không?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông từ trên đỉnh đầu truyền đến, lời nói giống như ra lệnh.
Duy Y vừa tức giận vừa sợ, dùng sức đẩy lồng ngực của hắn, cố gắng tạo khoảng cách giữa hai người, ngược lại bị người đàn ông ôm càng chặt hơn “Không cần anh lo, buông em ra!”
“Em nói gì?”
“Anh là gì của em chứ? Tại sao lại muốn can thiệp vào chuyện của em…….” Duy Y còn chưa nói hết lời đã bị đôi môi nóng bỏng của người đàn ông đè xuống.
“Ngô…….” Đầu nhỏ bị người đàn ông khống chế, không di chuyển được, cũng không thể tránh nụ hôn của hắn. Cô bắt đầu sợ.
Hai tay nhỏ bé chống đỡ trước ngực hắn, cố gắng khước từ, nhưng không có tác dụng gì.
Cô thật sự sợ hãi, thật hối hận không phản bác lại ngay trước mặt hắn, rõ ràng cơ thể đã bị hắn khống chế như vậy, lại vẫn không biết sống chết cãi nhau với hắn, đây có lẽ là lần đầu tiên cô lớn mật như thế trước mặt hắn, rốt cuộc hậu quả là như thế.
Cô không muốn, ai đó tới cứu cô.
Kiều Ngự Diễm chưa từng mất khống chế như vậy, dù là trong công việc có làm hắn tức giận đến cỡ nào cũng chưa từng mất khống chế, nhưng vì sao vì đụng tới cô nhóc này, hắn đã không còn là chính mình.
Cái gì? Hắn là gì đối với cô sao? Hiện tại hắn là ai đều không phải, nhưng tương lai hắn là chồng cô, hắn có thể độc ác một chút, không cần cô lớn lên có thể bức hôn cô, phải lấy được cô, hắn có tram ngàn phương thức, không cần biết cô có đồng ý hay không…….
Nhưng hắn càng hy vọng cô có thời thanh niên đẹo đẽ, sau đó cam tâm tình nguyện gả cho hắn. Vậy mà cô lại chất vấn hắn là gì của cô?
Hôn, mang theo trách cứ cùng trừng phạt, mạnh mẽ cạy răng cô ra, magn theo hơi thở quấn lấy đầu lưỡi cô. Hơi thở cùng hương vị ngọt ngào của thiếu nữ làm hắn điên cuồng muốn chiếm đoạt.
Đối mặt với Kiều Ngự Diễm cao lớn, Duy Y không cao tới một mét sáu làm sao có thể phản kháng lại hắn.
Bàn tay của người đàn ông điên cuống luồn vào trong áo, vuốt ve thân hình mềm mại……
Vậy mà khóe miệng truyền đến vị mặn, đó là bởi vì cô gái sợ mà khóc…….
Hắn lại một lần nữa làm cô sợ.
CHƯƠNG 22: HỢP TÁC
Ngừng hôn, bàn tay từ trong quần áo rút ra ngoài.
Hắn không muốn làm cô sợ, nhưng mà mình không có cách nào khống chế, sợ cô tiếp xúc với người đàn ông khác, sợ sẽ mất cô. Chỉ vì cô luôn để người khác trong lòng, mà mình trong lòng cô, không có giá trị.
Cô quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nếu như là cô gái trưởng thành, có lẽ rất dễ dàng bị hắn hấp dẫn, đáng tiếc cô còn nhỏ tuổi không ham tiền. Mà khả năng hấp dẫn phụ nữ duy nhất của hắn cũng không phải điều mà cô thích.
Chênh lệch tuổi khá cao, lại vẫn muốn nhúng chàm một cô học sinh như vậy, trong lòng hắn, không còn thứ gì…….
“Đừng khóc, về sau nhớ ngoan một chút, anh sẽ không nổi giận.” Bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, mà nước mắt kia giống như một con song, lau thế nào cũng không hết.
Kiều Ngự Diễm nhẹ giọng an ủi cũng không có bất kỳ tác dụng gì, ngược lại làm cho Duy Y càng khóc dữ hơn, thân thể vừa được tự do, ngồi xuống đất, ôm đầu uất ức khóc. Khóc đến đau lòng, khóc đến ruột gan đứt từng khúc “Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa! Đi…….” Duy Y vừa khóc vừa lớn tiếng mắng.
Kiều Ngự Diễm đang muốn ngồi xuống ôm cô, bên ngoài đột nhiên có một chiếc xe chạy tới, vốn là hắn không them để ý, nhưng khi đèn xe tắt, người từ bên trong đi ra lại là mẹ Duy.
Duy Y mặc dù ngồi dưới đất khóc nhưng cũng thấy tình huống xảy ra.
Nhìn người đi tới là mẹ, lập tức lau hết nước mắt, không nói hai lời liền đẩy người đàn ông về lối thoát hiểm phía sau.
Kiều Ngự Diễm mặc dù lo lắng cho cô, nhưng bởi vì chọc cô khóc mà để mặc cho cô đẩy mình về phía sau.
Tiếp theo vội vàng chạy về phía thang máy, đáng tiếc thang máy chưa tới