
ào trên môi cô.
“Uhm…” Lâm Tử Hàn kinh hãi. Mới mấy tháng không gặp mà Vương Văn Khiết đã biến thái? Tính chuyển khuynh hướng giới tính sao? Không đúng! Vóc người Vương Văn Khiết không khôi ngô như vậy.
Dám hôn cô như vậy, thích hôn cô như thế, ngoại trừ Lãnh Phong, còn ai vào đây? Lãnh Phong? Cũng không đúng! Hơi thở của anh không phải như thế!
Như vậy chính là…, mặc kệ là ai, cô đều phải thoát khỏi rồi hãy nói. Lâm Tử Hàn hét lên một tiếng, ra sức đẩy ra thân ảnh cao lớn trước mắt này, động tác quán tính khiến cô lui về phía sau hai bước, cả người ngửa về phía sau.
Cánh tay dài của Đỗ Vân Phi duỗi ra, lần thứ hai kéo cô vào lòng, gắt gao ôm cô. Trong lòng rung động một mảnh, hắn ngày đêm tưởng niệm bóng hình này, cuối cùng cũng có thể ôm vào trong lòng.
“Buông ra!” Lâm Tử Hàn vừa thét chói tai vừa giãy dụa, có lầm hay không, mới bắt đầu gặp đã ôm rồi lại hôn, đây là kẻ nào?
“Tử Hàn…” Đỗ Vân Phi không buông cô ra, khẽ nỉ non bên tai cô.
“Vân Phi?” Lâm Tử Hàn sửng sốt, động tác vung chân tay cũng theo đó mà ngừng lại, là Đỗ Vân Phi? Sao lại là anh ta? Vương Văn Khiết đâu?
“Sao lại là anh?” Lâm Tử Hàn cuối cùng cũng nhịn không được hỏi ra miệng, khi hai tay của hắn buông lỏng thì cô rời khỏi ngực của hắn, đẩy lại kính mắt bị hắn làm cho xiêu vẹo, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đánh giá hắn.
“Anh quá nhớ em” Đỗ Vân Phi nhịn không được lại muốn ôm cô, Lâm Tử Hàn lui về phía sau một bước, tránh đi. Kinh ngạc nói: “Văn Khiết đâu?” Không phải chị ấy hẹn cô ra đây sao? Sao lại biến thành Đỗ Vân Phi?
Đỗ Vân Phi giơ hai tay lên, ý bảo cô không cần sợ hãi: “Là anh cầu xin cô ấy rất lâu, cô ấy mới giúp anh hẹn em ra ngoài, em không nên trách cô ấy” Là hắn quá nhớ cô, nhớ cô đến ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon, dù cho không thể chiếm được tình yêu của cô, chỉ cần để cho hắn liếc nhìn cô một cái cũng tốt rồi.
Lâm Tử Hàn xấu hổ hay dùng mu bàn tay lau môi bị hắn hôn qua, hắn sao có thể hôn cô? Hơn nữa không nhận được sự đồng ý của cô!
“Em không trách chị ấy” Cô nói, bây giờ cô nhức đầu chính là làm thế nào có thể ứng phó với loại thâm tình trước mắt này.
Đỗ Vân Phi vì để cho cô không xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là hỏi: “Tử Hàn, em bây giờ sống có tốt không? Thư Tuyết có khỏe không?”
“Đều tốt” Lâm Tử Hàn gật đầu, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn một lần nữa: “Vân Phi, anh tìm em có chuyện gì không?” Hy vọng có thể có một lý do, trực tiếp nhập vào chủ đề thì không đến mức luống cuống như này.
Đỗ Vân Phi nhìn chằm chằm cô cười khổ nói: “Em trở nên sợ anh, vì sao?” Từ trước cho tới bây giờ không phải như thế, bọn họ có thể giống như ban bè thật vui vẻ mà ở chung!
“Bởi vì em cảm thấy mình rất có lỗi với anh, em chưa từng suy nghĩ tới biểu tình của anh” Lâm Tử Hàn nhìn hắn nói thật, hắn càng có thâm tình sâu đậm với cô, cô lại càng cảm thấy có lỗi với hắn.
“Em không cần nói như thế này” Đỗ Vân Phi bắt lấy vai cô, thật thà nói: “Anh chờ mong có một ngày em trở lại bên cạnh anh một lần nữa”
“Không có khả năng” Lâm Tử Hàn lắc đầu, tàn nhẫn mà mở miệng. Cô yêu Tiêu Ký Phàm, đời này cũng không muốn rời khỏi anh!
Chương 181
Chương 181: Ghen tuông thâm nùng (1)
“Anh biết em yêu Lãnh Phong, nhưng mà tình yêu này so với bọt biển trên bờ cát còn hư vô hơn, chỉ cần một cơn sóng là có thể đánh nát”
“Không phải” Lâm Tử Hàn ha hả cười khan nói: “Vân Phi, tình yêu của em, em rõ ràng nhất, không phải là như anh nghĩ, em và Lãnh Phong sống rất tốt”
“Lãnh Phong rất nhanh sẽ rơi vào lưới pháp luật, hắn mất mạng sao có thể yêu em…”
“Đừng nói nữa!” Lâm Tử Hàn rống lớn, chỉ cần nghe được Lãnh Phong sẽ nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng cô khẩn trương sợ hãi không kìm chế được. Cô trừng mắt với hắn: “Em không muốn nghe! Không thích nghe anh nói anh ấy như vậy, anh ấy không có việc gì!”
Đỗ Vân Phi đau lòng nhìn cô, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nói: “Anh biết em không muốn nghe, nhưng đây không phải là chuyện em có thể trốn tránh được. Anh hôm nay tới, chính là muốn xin em hãy trở lại thôn Ninh Thủy, rời khỏi Lãnh Phong xa một chút. Bởi vì rất khó cam đoan, có thể khi Lãnh Phong rơi vào lưới pháp luật thì ngay cả em có bị liên lụy hay không, em hãy nghĩ cho kỹ, đến lúc đó Tiểu Thư Tuyết làm sao bây giờ?”
“Em sẽ không rời khỏi Lãnh Phong…” Giọng điệu của Lâm Tử Hàn vẫn kiên quyết như cũ, dù cho cô sẽ phải chịu liên lụy, cô cũng không sợ!
“Tử Hàn…”
“Anh đừng nói nữa, em không thích nghe!” Hai tay Lâm Tử Hàn bịt lỗ tai, cự tuyệt nghe giọng nói của hắn.
Đỗ Vân Phi sớm đã dự liệu được sẽ là loại kết quả này, nhụt chí thở dài, lấy hai tay đang bịt tai của cô, kéo vào trong tay. Ôn nhu nói: “Được, anh không nói, nói cho anh biết em muốn ăn cái gì, chúng ta ăn cơm trước có được hay không”
Lâm Tử Hàn gật đầu, vừa muốn rút hai tay ra khỏi bàn tay của hắn về, cánh cửa phòng liền bị thô bạo đẩy ra, Lãnh Phong lạnh lùng như hàn băng xuất hiện ở trước mặt hai người.
“Lãnh Phong?” Lâm Tử Hàn vô ý thức rút hai tay bị Đỗ Vân Phi nắm, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lãnh Phong lãnh khốc như tử thần. Trời ạ! Anh sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Án