XtGem Forum catalog
Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài

Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài

Tác giả: Thiên Cầm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325924

Bình chọn: 9.00/10/592 lượt.

t rõ một điểm cũng không phiền phức”

“Nhưng mà, em không thể ở nhà anh, em có thể tìm một phòng ở gần nơi làm việc…” Lâm Tử Hàn dè dặt nói xong, phát hiện sự bất mãn trên mặt hắn, lén lút dừng nói câu cuối.

“Ở một mình rất không an toàn, anh lo lắng” Đỗ Vân Phi nói xong, cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng, ý tứ rất rõ ràng, hắn không đồng ý!

Lâm Tử Hàn cũng không thể tiếp tục nói hết, tùy tiện ăn xong bữa sáng liền đi đến nhà Vương Văn Khiết.

Một lần nữa trở lại gian nhà đã ở hơn ba năm, trong lòng Lâm Tử Hàn đột nhiên bị một mảnh sầu não tập kích, từng hồi ức đẹp hiện lên trong đầu cô.

Ở chỗ này ba năm tuy rằng qua rất khốn cùng, nhưng cũng rất vui vẻ, bởi vì có Tiểu Thư Tuyết yêu quý làm bạn, làm cho cuộc sống được của cô phong phú lại có động lực.

Nếu như không vào Tiêu thị làm việc, không gặp Lãnh Phong, cuộc sống của cô cũng sẽ không biến thành như vậy. Cô vẫn còn sống vui sướng sống nương tựa lẫn nhau với Tiểu Thư Tuyết, qua những ngày đơn giản mà vui sướng.

Bởi vì lâu lắm không có ai ở, gian nhà đã tích một tầng bụi hơi mỏng, mọi thứ vẫn đặt tại chỗ cũ như khi cô đi.

Ánh mắt đảo qua mỗi một chỗ, đều có thể làm cô nhớ về Tiểu Thư Tuyết, cô nhớ Tiểu Thư Tuyết!

Nước mắt hòa lẫn vào hai mắt cô, tia nắng mặt trời chiếu lọt qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, chiếu vào bình cá cạnh cửa sớm đã khô. Những quả bóng nhiều màu chiếu ra những tia sáng óng ánh chói mắt làm nhói hai mắt cô.

Đó là đá màu Tiểu Thư Tuyết góp nhặt đã hơn một năm, cũng là đồ vật con bé yêu tha thiết nhất. Lâm Tử Hàn đi tới, ôm bình cá vào trong ngực.

Cô lần này trở về duy nhất chỉ mang đi thứ đó, chính là đá màu của Tiểu Thư Tuyết, chuẩn bị giao cho con bé vào lần gặp tiếp theo, nghĩ thầm con bé nhất định sẽ rất vui vẻ.

Khi Lâm Tử Hàn ôm bình cá trở lại Đỗ gia, Đỗ Vân Phi đang ở sau nhà luyện tập bắn súng, cô không quấy nhiễu hắn, trực tiếp đi lên phòng trên lầu hai.

Đổ đá màu đã có chút bẩn lên tờ báo trải trên giường, ngồi xếp bằng ở một bên dùng khăn lau từng viên một.

Những màu rực rỡ thấy có chút hoa mắt, Lâm Tử Hàn xoa hai mắt, tiếp tục bắt tay vào làm việc. Khi mới lau được phân nửa, xúc cảm trong tay đột nhiên có chút không giống, cô nghi hoặc cúi đầu xuống. Phát hiện đá màu trong tay quả nhiên không giống với những viên khác.

Không chỉ không phải là viên, kích thước cũng không giống nhau, chính xác mà nói, nó là một viên hình quả lê, so với đá màu càng thêm trong suốt trong lấp lánh hơn.

Dù cho không nghiên cứu về kim cương, giá trị thứ trong tay còn gấp vài lần so với cô nghĩ. Cầm lấy khăn lau bụi trên viên kim cương, viên kim cương có vẻ càng thêm trong suốt loá mắt.

Lâm Tử Hàn lấy chiếc nhẫn kim cương bốn cara từ trong ngăn kéo ra bởi vì sợ hãi Đỗ Vân Phi thấy mà len lén giấu đi, đi tới bên cửa sổ nâng lên…, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, lại vô cùng tương tự nhau.

Cô cả kinh trợn tròn hai mắt, trong đầu đột nhiên hiện lên bốn chữ “Ngôi sao thiên thần”, viên kim cương hình quả lê!! Viên kim cương trong tay chính là hình quả lê, khổ cỡ gần như miêu tả từ trong miệng người khác!

Chương 236

Chương 236: Xác nhận lại (1)

Hôm nay bạn Yu sáng đưa em đi thi, chiều đi xuống tóc, tối định lên mạng thì mạng Lan, Post hơi muộn, mọi người thông cảm! Chương 236

Làm sao có thể? Hai giới hắc bạch tìm Ngôi sao thiên thần đến nghiêng trời lệch đất, làm sao có thể ở trong bình cá của Tiểu Thư Tuyết chứ? Lâm Tử Hàn lắc đầu, thực sự không thể tin được.

Cô chưa từng thấy qua Ngôi sao thiên thần, ngay cả hình ảnh đều chưa từng thấy qua, cho nên, cô cảm thấy nhất định không có khả năng là viên trong tay mình.

Cô ngồi trên giường, sững sờ chuyển động viên kim cương lấp lánh, đây rõ ràng chính là kim cương, chẳng lẽ là giả?

Lâm Tử Hàn như đi vào cõi thần tiên ngay cả tiếng đập cửa càng lúc càng lớn đều không nghe được, sau khi gõ vài tiếng bị cửa phòng người ta đẩy ra, đi tới chính là Đỗ Vân Phi mới vừa luyện tập xong.

“Tử Hàn, sao mà gõ cửa cũng không đáp lại?” Đỗ Vân Phi hàm chứa ý cười đi đến, Lâm Tử Hàn cả kinh, viên kim cương trong tay lên tiếng trả lời rơi xuống đất, rơi xuống bên chân Đỗ Vân Phi.

Lâm Tử Hàn hô nhỏ một tiếng, trái tim nhảy ra ngoài cơ thể mấy lần, tại một khắc Đỗ Vân Phi cúi đầu nhìn xuống chân, cô nhanh chóng nhảy xuống từ trên giường, ra sức chạy ào vào trong lòng Đỗ Vân Phi, chăm chú ôm cổ hắn, không để cho hắn có cơ hội nhìn xuống.

Đỗ Vân Phi bị sự nhiệt tình bất ngờ của cô dọa cho hoảng sợ, giương hai tay giữa không trung cứng đờ, thụ sủng nhược kinh kéo vai cô, cười nhẹ nói: “Làm sao vậy?”

“Vân Phi, em nhớ Tiểu Thư Tuyết…” Lâm Tử Hàn ghé vào trong ngực hắn khóc nức nở nói ra, ôm hắn xoay người, ánh mắt lo lắng vô cùng rơi vào kim cương dưới chân hắn.

Kim cương vừa vặn ở bên chân hắn, bước khéo lên năm bước thì có thể giẫm lên.

“Anh biết…” Đỗ Vân Phi ôn nhu vỗ về sợi tóc cô, khi bàn tay xẹt qua trán cô thì sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Tử Hàn, đầu em sao lại đầy mồ hôi? Rất nóng sao?”

Cũng không phải bị anh hù dọa sao, Lâm Tử Hàn thầm thở than dưới đáy lòng, gật đầu.

“Anh giúp em mở điều hò