
làm cho tất cả các nữ sinh đỏ mặt, thẹn thùng. “ Cô- Sở Thanh Mẫn, tại sao thương tổn vợ tôi”. Anh lạnh lùng trừng hỏi làm Thanh mẫn run sợ, tái mặt.
“ Em…em…nó cướp anh khỏi em”. Cô ta không thẹn mà trả lời làm cho Hạo Nhiên khinh bỉ.
“ Cô có vấn đề à, người tôi chọn là Uyển Nhu, không phải cô. Tôi cảnh cáo cô, không được động tới vợ tôi.” Nói rồi Hạo Nhiên đưa Uyển Nhu đi ra khỏi nơi này. Hiền Mai và Trúc Đình cũng chạy theo.
Ra đến bãi đậu xe. “ Đại tỉ, không sao chứ?” Trúc Đình lo lắng hỏi .
“ Hì hì, chị không sao, hai đứa sao coi thường chị thế.” Uyển Nhu trừng mắt hai đứa em gái.
“ Biết rồi đại tỉ. Đại tỉ lợi hại của em.” Hiền Mai nháy mắt tinh nghịch, đúng phong cách trẻ con.
“ Hạo Nhiên, đây là Hiền Mai và Trúc Đình em gái của em.” Quay qua hai đứa em gái, Uyển Nhu giới thiệu.
“ Chào hai em” Hạo Nhiên mỉm cười với hai cô. Đã là em gái của Uyển Nhu thì cũng là em gái của anh.
“ Chào tỉ phu. Hihi anh rể.” Hai cô cùng cuối đầu chào “ Tụi em về lớp đây” Rồi chạy mất hút.
“ Uyển Nhu em…” Hạo Nhiên định hỏi gì nhưng Uyển Nhu vội kéo anh “ Lên xe đi, em sẽ kể”.
Hạo Nhiên khởi động xe đưa ‘cô vợ nhỏ’ đi ăn cơm trưa. Trên xe cả hai đều im lặng. Hạo Nhiên cũng không hỏi, anh tin cô sẽ nói cho anh nghe sự thật.
“ Chồng này, thật ra mẹ con Sở Thanh Mẫn không phải ruột thịt với em.” Uyển Nhu nhẹ nhàng nói, mắt vẫn hướng về phía cửa sổ nơi đường xá đông đúc.
“ Anh biết”. Hạo Nhiên nhẹ nhàng trả lời. Thật ra qua cách cư xử của họ đối với Uyển Nhu thì anh cũng đoán ra phần nào.
“ Năm đó, em còn nhỏ thì cha mẹ li hôn. Lí do chính là mẹ con bà ta. Ông ta vì mẹ con họ mà nhẫn tâm từ ***** con em. Hại em và mẹ chia lìa, khi đó em đã khóc, khóc nhiều lắm và mẹ em cũng thế. Ông ta tàn nhẫn phải không? Hừ. Cho đến 5 năm trước ra nước ngoài du học, em gặp lại mẹ em. Bà ấy nhận Hiền Mai và Trúc Đình làm con nuôi. Thế nên hai đứa cũng là em gái em luôn. Năm nay cả hai 19 tuổi. 5 năm qua toàn là mẹ và hai cô em gái bảo hộ và chăm sóc em”. Uyển Nhu chậm rãi kể lại chuyện trong quá khứ. Hạo Nhiên nghe mà đau lòng, không ngờ 20 năm qua ‘vợ anh’ lại sống trong gia đình như thế. Gia đình không tình thương dành cho cô. Dừng xe lại bên đường, Hạo Nhiên nhoài người ra ôm lấy thân hình bé nhỏ kia vào lòng.
“ Em yên tâm. Từ nay anh sẽ chăm sóc em”. Nghe những lời chân thành kia của Hạo Nhiên như dòng nước ấm chảy vào lồng ngực Uyển Nhu, cô mỉm cười ôm chặt lấy ‘chồng mình’.
Sáng hôm nay là cuối tuần, Hạo Nhiên và Uyển Nhu được ông bà Dương gọi điện bảo về nhà một chuyến. Từ lúc hai người kết hôn rất ít khi đến nhà. Uyển Nhu sáng ngày đã chuẩn bị thật kĩ, hôm nay cô mặt một chiếc váy giản dị ngắn tới gối, màu trắng tinh khôi trông thật phù hợp với gương mặt baby của cô.
“ Anh này, thấy em mặc như thế này đã được chưa?” Lại nữa rồi, không biết là lần thứ bao nhiêu Uyển Nhu hỏi Hạo Nhiên câu này khiến anh bật cười.
“ Được rồi. Em như thế này rất đẹp, cha mẹ chỉ cần có chúng ta thôi chứ không để ý vẻ ngoài đâu.”
“ Vâng ạ.” Uyển Nhu cũng nở nụ cười tươi tắn với anh. Hạo Nhiên cũng cười về sự trẻ con của cô vợ nhỏ này.
Chiếc BMW của Hạo Nhiên dừng lại trước cổng biệt thự họ Dương. Tim Uyển Nhu lại đập mạnh nữa rồi, cô đã lâu không gặp cha mẹ chồng. Vừa bước vào tới nhà, thì mẹ Hạo Nhiên đã đi ngay ra chào đón.
“ Uyển Nhu, con đến đấy ạ, ta rất nhớ con đó”. Bà Dương mỉm cười hiền hậu ôm lấy Uyển Nhu, cô con dâu bé nhỏ này.
“ Chào mẹ ạ. Con xin lỗi, tại dạo trước con hơi bận học ạ. Thật xin lỗi cha mẹ.” Uyển Nhu áy náy, cô đã không thu xếp được thời gian đến thăm cha mẹ chồng.
“ Không sao.. không sao.” Thấy con dâu áy náy xấu hổ, bà Dương cũng cười không nói gì. Hai mẹ con đã lâu không gặp cứ thao thao bất tuyệt. Hạo Nhiên và ông Dương cũng vui vì điều đó nên đã cùng nhau vào phòng khách uống trà.
“ Cha này, con có phải con trai của hai người không?” Hạo Nhiên nhăn nhó hỏi khiến ông Dương bật cười thành tiếng.
“ Xú tiểu tử này, ngươi không phải con của ta chẳng lẽ ngươi từ đá chui ra à?”
“ Vậy sao mẹ lại đối xử với con như thế, rõ ràng là chẳng coi con ra gì.” Hạo Nhiên phụng phịu khiến Uyển Nhu che miệng cố ngăn tiếng cười. Thì ra chồng cô còn trẻ con hơn cả cô.
“ Tiểu tử này, con nói gì thế?” Bà Dương tiến lại cốc vào đầu Hạo Nhiên.
“ Rõ ràng còn gì, con là con trai mẹ mà mẹ lại quan tâm Uyển Nhu hơn kìa, từ đầu đến giờ chẳng hỏi thăm con câu nào, cứ toàn là Uyển Nhu, Uyển Nhu….” Hạo Nhiên vừa dứt câu cả nhà đã cười ầm lên.
“ Thật hết biết với con” Ông Dương lắc lắc đầu cười.
Cả ông bà bà Dương đều vui mừng vì điều đó. Vui vì Hạo Nhiên có lẽ đã thay đổi kể từ khi Uyển Nhu- cô con dâu dễ mến này bước vào nhà. Hai người đã rất sợ sợ rằng Hạo Nhiên sẽ vẫn lãnh đạm, lạnh lùng như trước kia nhưng anh đã biết cười, đã biết đùa rồi, mà người khiến con trai họ thay đổi không ai khác chính là Uyển Nhu.
“ Hạo Nhiên, con và cha con ở nhà nha. Ta và Uyển Nhu đi mua sắm.” Bà Dương nói.
“ Để con đưa hai người đi.” Hạo Nhiên đề nghị, có lẽ anh đưa đi sẽ tốt hơn.
“ Không cần. Lái xe đưa ta đi cũng được.” Bà Dương muốn tự