Old school Swatch Watches
Cô vợ nữ quái của thiếu bang chủ trẻ con

Cô vợ nữ quái của thiếu bang chủ trẻ con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324210

Bình chọn: 7.5.00/10/421 lượt.

n đến căn phòng này. Đậu Đỏ sẽ dạy dỗ ông ta một ván rồi đẩy ông ta vào đây. Do bị ảnh hưởng bởi rượu độc nên cơ thể ông ta sẽ mềm nhũn ra, chờ khi ông ta bước vào vị trí đã được xác định lúc đó anh sẽ kích hoạt cái bẫy trên trần nhà. Vừa kiệt sức lại vừa bị nhốt, chỉ cần một phát súng là có thể tiễn ông ta đi rồi. Hahaha… Hoàn hảo thật! – hắn nhắm mắt nhắm mũi cười lớn để cho trí tưởng tượng được dịp bay cao, bay xa.

Quay lại với buổi tiệc dưới nhà, ông Vinlee sốt ruột không yên đôi mắt chỉ dõi ra cổng. Bỗng một chiếc xe hơi đen đỗ xịt lại, bên trên bước xuống hai bóng dáng quen thuộc. Phóng viên nhà báo bắt đầu lia máy liên tục, Lão John và Jiro cười rạng rỡ.

Ngài Vinlee nhìn lên hướng camera gật nhẹ đầu một cái. Zino lập tức bật dậy:

“Chị Mẫn! Có thông báo từ Bác. Hai tên đó tới rồi!”

Nó nghe xong thì cũng khẩn trương:

” Mỹ Nghi! Hành động!”

Lão John nghĩ đơn thuần đây là một bữa tiệc ăn mừng như những gì ông Vinlee đã nói. Ông ta dự tiệc với tâm trạng rất ư là vui vẻ. Còn tên Jiro được lệnh bảo vệ Bang Chủ, gã đâu hay là buổi tiệc hôm nay trá hình cho một kế hoạch ám sát.

Cả hai vừa tiến vào sảnh lớn đã có một “cô nhân viên” xing đẹp bưng hai ly rượu đến. Dĩ nhiên là sẽ tự tay đưa ly có độc cho Jiro.

Lui ra thật nhanh sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Mỹ Nghi vừa quay lưng vừa báo cáo:

“Mục tiêu đã uống rượu!”

“Ok. Jane, phiền chị mang cho ông ta tờ giấy đó!”

Jane là thư kí của Ngài Vinlee, vốn được huấn luyện bài bản xứng đáng về cả Hắc Đạo lẫn kinh doanh. Trong bộ trang phục nhân viên giống Mỹ Nghi, cô nhẹ nhàng bước đến bên cạnh tên sói già Jiro vừa uống cạn ly rượu:

– Thưa có người gửi cái này cho Ngài!

Jiro khó hiểu nhận lấy mảnh giấy kia, ông ta ngớ người nhìn xung quanh không biết ai đã gửi thiệp cho mình.

“Phiền ông đến phòng 101 trên lầu có người cần gặp!”

Lão ta vò nát tờ giấy bỏ vào túi quần trong âm thầm, giả vờ nói với Lão John là mình muốn đi vệ sinh để nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.

Đôi chân thoăn thoắt của ông ta nhanh nhẹn qua đám quan khách đông đúc nhẹ nhàng tiến lên lầu. Khóe miệng chợt cong lên một cái.

“Chị à! Mục tiêu đang lên đấy!” Zino nói.

“Được lắm! Đậu Đỏ chuẩn bị nhé!”

“Rõ”

Khẽ thôi dựa tường, cô nhóc khí thế đứng khoah tay trước cửa phòng. Tiến bước chân từ xa vọng lại ngày một rõ. Cuối cùng lão Jiro cũng đứng trước mặt.

– Ranh con! Thì ra cô là người muốn gặp tôi à?

– Không việc gì tôi phải gặp ông cả! – Đậu Đỏ lắc đầu.

Jiro hai tay đút túi quần ung dung tự mãn cười:

– Thế sao lại gọi tôi lên đây?

– Là để thế này này!

Vừa dứt câu, cô nhóc cầm chiếc roi quen thuộc vung đến.

“Bộp”

Tiếng roi va chạm với nền nhà, Jiro phải lùi ra sau mấy bước:

– Cô…

Không để ông ta có thời gian nói nhiều, Đậu Đỏ vung roi tấn công tới tấp. Biết chiếc roi của đối thủ nguy hiểm, Jiro không bắt lại mà chỉ biết tránh né.

Đã là cao thủ thì làm sao Đậu Đỏ có thể bì được, rốt cuộc cô nhóc bị ăn một chưởng vào vai.

– A…

“Đậu Đỏ! Em có sao không?” nó nghe cô nhóc hét lên nên nóng ruột.

Cô khụy xuống đau đớn, tay cầm roi cũng không còn chút sức lực. Nhân cơ hội, Jiro xoay người đá văng chiếc roi đầy gai độc ra xa. Đậu Đỏ gượng dậy tấn công bằng tay không nhưng chưa được một quyền đã bị Jiro bắt tay lại và quăng mạnh cô nhóc vào tường.

Hơi thở khó nhọc, Bảo Hân ứa cả máu miệng. Jiro chậm rãi bức đến trưng cái bản mặt độc ác vốn có:

– Tao biết đây chỉ mới là bắt đầu!

Không cần phải dồn ông ta vào phòng mà tự ông ta sẽ đi tìm cái lũ đó vào giết chúng Ông ta tự xoay lưng để vặn nắm đấm cửa, bên trong là nó đang đứng gần chỗ cửa sổ, còn hắn đang ngồi nhắm rượu trên chiếc ghế gỗ. Thấy mục tiêu đã vào, hắn khẽ nở nụ cười cao ngạo bí hiểm chìa tay về chiếc ghế bên cạnh mình:

– Mời ngồi!

– Thì ra là mầy sao Trịnh Tuấn Anh! – Jiro đưa tay chỉnh sửa lại vạt áo. Muốn vờn với hắn nên đã ngồi xuống chiếc ghế cạnh hắn.

Ba người giống như là đang thương thuyết với nhau vậy. Hắn đưa tay vặn cái đồng hồ, miệng vẫn nở nụ cười đắc thắng.

Hệ thống bẫy được kích hoạt, từ trên trần nhà có một cái lồng sắt rớt xuống bao trùm lấy tên Jiro…. và cả Shin.

Hắn đứng bật dậy hốt hoảng:

– Thôi tiêu đời rồi!

Lỗi kĩ thuật này là của Zibi chứ không ai khác, tình thế đảo ngược bị nhốt chung một chuồng với tên sói già mất rồi. Hoảng loạn cực độ, hắn vịn tay vào song sắt gào thét:

– Áaaa… Mầy hại tao rồi thằng chó Zibi! Huhu… Gia Mẫn! Cứu anh!

Nó thấp thỏm nhìn hắn mà không biết nên làm sao, ai ngờ hắn bỗng cười:

– Haha… Quên mất! Lúc nãy người đã uống cạn rượu độc đúng chứ? Sắp đến thời gian nó phá huy tác dụng rồi đấy!

Jiro hừ lạnh một tiếng rồi siết chặt bàn tay, sau đó lại mở tay ra, mang theo một làn nước phun sương mỏng.

– Ta vận công đẩy chất độc ra ngoài rồi đồ ngu! Hahaha…

Jiro bỗng cười to như người điên. hắn lại một phen chết khiếp. Nó bình tĩnh bảo:

– Tôi là người lên kế hoạch giết ông! Vì vậy không được đụng đến Shin!

Ông ta bỏ mặc hắn qua một bên, cười thích thú:

– Thế sao? Hoàng Gia Mẫn, có ai nói cho cô biết là cô đag đùa với lử