
??? Anh… – Zibi cứng họng trong khi Mỹ Nghi đang cười nghiêng ngả.
“3…2…1”
– Xong đời em thứ hai! – Mỹ Nghi vỗ tay đôm đốp.
– Mấy em… Đúng thật là… – Zibi và hắn chỉ còn biết ngậm đắng nuốt cay.
Nó quay sang Đậu Xanh:
– Zino! Đậu Đỏ có biết lúc nhỏ em từng đái dầm hay không? Trả lời có hoặc không!
– HẢ??? Cái gì? Bộ có sao??
“3…2…1”
– YEAH!!! – ba nàng hí hửng đập tay nhau trước ba gương mặt xám ngoét.
Hắn nghiến răng:
– Gia Mẫn! Em ngon lắm, biết trước thì anh đã không chơi!
– Hối hận cũng đã quá muộn màng, mời ba cưng đi dọn dẹp cái “bãi chiến trường” kia giùm.
Cả ba giậm chân đùng đùng đi rửa chén trong khi ba người tụi nó ngồi cười hả hê. Đúng thật là vui không gì có thể tả!
Ba nàng vừa ngồi ăn trái cây, vừa xem tivi, vừa nói chuyện rôm rả xôn xao cả khu vực phòng khách. Nhưng ở khu vực hà bếp thì sao?
– Oa…oa… Hong chịu đâu! Hong rửa nữa đâu! – hắn hai tay dính đầy bọt xà phòng ngửa mặt lên trời khóc rống.
Zibi lủi thủi rửa và rửa không nói thêm gì, anh cũng đang thở dài thườn thượt. Zino đổ cả mồ hôi hột, cậu nhóc nghiến răng hối hận vì cái màn chơi trò chơi vừa rồi. Nếu biết trước Gia Mẫn cao tay như thế thì còn lâu mới chơi.
– A… Không rửa nữa đâu!!!! – hắn lại rống họng lên.
“Ặc…ặc…ặc”
Zibo thò tay sang bóp cổ hắn, rửa chén đã mệt rồi mà hắn còn lải nhải nữa. Thiệt cái tình!
– B..u..ô…ng… ra!!!!…Khụ…khụ…
Hắn ho sống ho chết vì nghẹt thở, cái bàn tay như tay gấu của Zibi bóp như thế ai mà thở nổi. Anh nghiến răng, bặm môi nhìn hắn:
– Còn than nữa tao lấy nước sunlight cho mầy uống nghe thằng quỷ!
– Con biết rồi ông nội! Khụ…khụ… – hắn liếc xéo Zibi.
Zibi tiếp tục công việc, liếc mắt nhìn hắn:
– Nửa tiếng đồng hồ mà rửa được có hai cái chén à! Sao ông trời sinh ra mầy mà còn sinh ra tao chi vậy hả Shin?
– Báo mầy chứ làm gì! Riết rồi mầy giống ba tao ghê! – hắn nhún vai.
– Ngậm mồm lại và rửa đi! Một lát Gia Mẫn vào tao cho mầy gánh hết bây giờ!
Zino khổ sở, đáng thương lẩm bẩm:
– Biết vậy lúc nãy em trả lời là có cho rồi!
– Thì rõ ràng lúc nhỏ em có đái dầm mà! Nhận đại đi ở đó mà bày đặt! – hắn trêu.
Zini hất nước xà bông về phía hắn:
– Thế sao lúc nãy chị Mẫn hỏi ngoài cám lợn ra anh có ăn cái gì khác không sao anh không trả lời là có đi?
Cả hai đứa gây gổ tóe lửa, không biết cứ trẻ con như vậy bao lâu nữa???
CHAP 32 : TRẢ THÙ!
* 07:00 pm
“Bộp”
Jiro ngang nhiên bước đến trước mặt một tên cận vệ của Bang Black Dragon vừa bị vứt xuống nền đất nằm lăn lóc. Trên người anh ta đầy vết thương, hệ quả của một trận đánh hội đồng thừa sống thiếu chết.
– Ta cho ngươi sống không phải vì muốn tha đâu… mà là ta muốn ngươi vác xác về nói với Nữ Bang Chủ Hắc Long Bang một chuyện! … Kể từ giờ phút này, hễ bắt gặp người của Hắc Long Bang lảng vảng sang khu vực của Bang Kirin nhất định sẽ đánh cho đến chết! RÕ CHƯA???
Anh ta không còn sức để trả lời, chỉ gật gật rồi bị người của Bang Kirin lôi đi. Lão Jiro chắp tay sau lưng tiến đến ngồi xuống ghế. Ông ta nhấc ly rượu vang đỏ sóng sánh lên cho vào miệng:
“Tao phải ép tụi bây đến chết! Trịnh Tuấn Anh… Grừ..!”
Lâu nay, giữa hai bang tuy trong lòng ghen ghét nhau nhưng vẫ cố giữ tình hữu nghị đôi bên. Việc người của bang này sang lãnh địa bang kia để thực thi nhiệm vụ, giao dịch ..v..v vẫn diễn ra trong bình thường. Ấy thế mà hôm nay tên sói già bệnh hoạn lại trở mặt, đòi tuyên chuyến gây hấn trước. Lần này Mẹ của Shin sẽ giải quyết như thế nào???
…….
*Hắc Long Bang:
Thấy cận vệ phe ta bị trọng thương, mẹ của hắn phải bật dậy khỏi ghế mở căng hai mắt. Nhận thấy tình hình nguy cấp, bà lập tức ra lệnh:
– Mau đưa cậu ấy đi chữa trị!
– Vâng.
Sau khi anh cận vệ được đưa đi, bà quay sang viên trợ lí:
– Đã có chuyện gì xảy ra?
Anh trợ lí cuối đầu:
– Thưa Bang Chủ! Là người của bang Kirin gây ra ạ!
– Cái gì???- bà hoảng hốt.
– Chính là Jiro! Ông ta đã ban bố lệnh xuống toàn thể bang hội, nếu nhận thấy người của Hắc Long Bang đặt chân sang khu vực của Bang Kirin thì kẻ đó sẽ lập tức bị đánh cho đến chết.
– Sao ông ta dám? – bà giận run người, bàn tay siết chặt.
– Do ông John đã giao quyền quản lí Bang Kirin cho gã, dưới một người nhưng trên vạn người!
Bà Khánh Hà nhất thời vô cùng tức giận, họ làm thế chẳng khác nào đánh chó không nhìn mặt chủ. Nhất định phải mau chóng suy nghĩ ra cách nếu không thì sẽ bị chúng hất cẳng như chơi.
– Gọi cho Gia Mẫn và Shin ngay lập tức!
– Dạ vâng.
…30′ sau…
– Tên bệnh hoạn! Biến thái! Ăn no rững mỡ không có chuyện làm! – hắn nghe mẹ kể mà tức lây, lầm bầm chửi.
– Tình hình này chỉ mới bắt đầu! Con nghĩ ta nên chờ một thời gian xem sao. – nó ung dung bình tĩnh nói.
Bà Khánh Hà ngẫm nghĩ, sau đó cũng gật đầu tán thành với nó:
– Được! Tạm thời mẹ sẽ chờ!
Nó lật lật mớ văn kiện sau đó lấy ra một tập hồ sơ đưa cho bà:
– Đây là bản kế hoạch cho chuyến hàng sắp tới!
Mẹ Bang Chủ xem xét, gật đầu rất hài lòng:
– Do con sắp xếp sao Gia Mẫn?
– Không! Đều là do Shin làm ạ!
Hắn nhìn mẹ hắn bằng đôi mắt chăm chú:
– Có vấn đề