XtGem Forum catalog
Cô vợ nữ quái của thiếu bang chủ trẻ con

Cô vợ nữ quái của thiếu bang chủ trẻ con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323283

Bình chọn: 8.00/10/328 lượt.

người còn lại nhìn nhau rồi gật đầu hưởng ứng:

– Ok luôn, thử xem bản thân có phước ăn bữa trưa anh đãi không.

– Thế anh đố nha! Phải làm gì để không bẩn gra giường đêm tân hôn? – Zibi cười trông cực kì gian tà.

Hắn cho Zibi một cái bạt tay rồi bảo:

– Cái gì dzậy ba? Con nít ngồi đây không nè ông nội!

– Bây giờ trả lời được hay không? Zico ơi, chúng ta sắp có đùi gà ăn rồi! – Zibi hô to.

Zico nghe đến đùi gà hai mắt liền sáng lên:

– Yeah! Thích thật!!!

Mọi người còn lại vò đầu bứt tai, đầu ai cũng lởn vởn ba cái ý nghĩ…đen thui.

– Làm gì nhỉ? Em nghĩ không ra! – Zino nhăn nhó.

– Không phải chú nghĩ không ra mà là chú không dám nói ra! – hắn trêu.

– Thôi, em không biết đâu! – Minh Hạo lắc đầu.

Nhất Phong chỉ ngồi cười chứ không nói gì, nhìn mặt là biết không có đáp án rồi. Zibi biết sắp có bữa trưa nên cười to đắc ý:

– Haha… Dễ ợt! Để không bẩn gra giường đêm tân hôn thì ta chỉ việc…

– Rửa sạch chân trước khi đi ngủ!

Nó và Tuấn Dương đồng thanh khiến mặt Zibi đơ ra tại chỗ, miệng há hốc chưa kịp khép lại.

Mẹ thì đang ung dung nhàn nhã bước xuống cầu thang, con trai thì hai mắt chăm chú dán vào màn hình máy tính. Tuy vậy nhưng vẫn đưa ra câu trả lời chính xác chăm phần chăm.

– Hahaha… Gia Mẫn! Tuấn Dương! Anh yêu hai người! Hahaha… – hắn ôm bụng cười lớn.

– Yeah! Bữa trưa của chúng ta đây rồi! – Minh Hạo và Zino đồng thanh.

– Tuấn Dương! Very good! – Nhất Phong nhìn về phía Tuấn Dương rồi giơ ngón tay cái lên tỏ ý muốn khen, thằng nhóc lập tức nhăn răng cười toe toét.

Zibi hậm hực lườm Tuấn Dương một cái:

– Thằng nhãi lắm chuyện! Ai mượn chỏ cái mỏ dzô vậy hả?

Tuấn Dương không rời mắt khỏi màn hình, miệng đáp:

– Thua thì chung đi, ở đó mà trách với chả móc!

– Grừ… Cái thằng…

Zibi tức muốn hộc gạch mà không làm gì được. Ấm ức vô cùng, phần thắng đã nằm gọn trong tay vậy mà lại bị hai mẹ con nhà nó phá đám.

– Đã bảo IQ của mầy không bao giờ bằng con tao mà! Haha… – hắn vỗ vỗ vai của Zibi như an ủi, tuy nhiên lại tự ngồi cười sằng sặc.

– Thằng khốn nạn! Mầy vui lắm hay sao mà cười hả? Mầy tin đây là lần cuối cùng trong cuộc đời mầy được cười không??? – Zibi giơ nắm đấm lên dọa nạt.

Bất ngờ Zico tiến đến gần:

– Ba ơi, đi ăn đùi gà nha!

– Ờ, đi ăn phao câu gà thì có! Haha… – hắn nói làm cả đám cười nghiêng ngả.

– Được rồi, tao vẫn chưa phục lắm! Trả lời được câu này thì tao sẽ đãi bữa trưa.

Zibi nói chắc như đinh đóng cột, hắn nhún vai:

– Ai biết đâu, thử xem!

– Hà hà… Để xem về lĩnh vực này thì thằng nhãi đó còn trả lời được không?

Ánh nhìn của Zibi và mọi người lập tức hướng về Tuấn Dương.

– ADM là gì? Hà hà… Ngươi thì làm gì mà biế…

– Arrow Diagramming Method hay còn gọi là phương pháp miêu tả bằng sơ đồ mũi tên. Là một công cụ để tạo phần tiến độ của bản kế hoạch dự án. Cũng như các sơ đồ mạng MPM và sơ đồ mạng PDM, sơ đồ mạng ADM là một trong những dạng thể hiện của phương pháp Đường găng, một phương pháp tổ chức thực hiện công việc. – cậu nhóc đưa ra câu trả lời trong khi Zibi chưa nói dứt câu, Zino vẫn chưa nhớ được ADM là gì nữa cơ.

Đôi mắt Tuấn Dương từ từ rời khỏi màn hình vi tính, sau đó chính thức nhìn thẳng vào Zibi. Làn môi nhỏ nhếch lên một đường cong tuyệt hảo.

Mọi người bất động, ngay cả hắn tuy đã quen cũng phải đơ ra. Salern không giấu nổi ngạc nhiên mồm há hốc.

Tất cả mọi người đều một phen toát mồ hôi nhìn Tuấn Dương. Zibi á khẩu, cứng người. Ai cũng lộ rõ sự kinh ngạc tột độ.

Duy chỉ có hai người khoanh tay, gương mặt không hề bày tỏ chút cảm xúc. Chính là nó và Saleen! Hai người này mới đúng là bản sao này.

– Phục chưa? – hắn ngơ ngác nhìn Zibi.

Anh chầm chậm gật đầu:

– R.. rồ…i!

– Thế thì khao tụi em bữa trưa đi! – Minh Hạo và Zino đồng thanh sau đó quay snag Tuấn Dương – Hey nhóc, hai chú yêu con!!!

– Được lắm! Đi thì đi! – Zibi nhìn Tuấn Dương.

– Haha… Ngày nào mầy cũng sang đây chơi trò này đi, đảm bảo mọi người ở đây sẽ tiết kiệm được tiền cơm dài dài. – hắn bước đến chỗ Tuấn Dương dắt tay thằng bé.

Salern nhìn nó bằng đôi mắt ngưỡng mộ:

– Oa, con trai em thực sự giỏi quá!

– Vâng.

Kết thúc bữa ăn của cả đám người với chiếc bàn to không còn một chỗ trống. Zibi cầm điện thoại vừa nhìn đống thức ăn vừa bấm bấm gì đấy. Hắn thấy lạ liền hỏi:

– Ghi nợ hả gì dzậy cha?

– Không phải! – nói xong anh quay sang Tuấn Dương – Thử xem con nhanh hơn hay là máy tính nhanh hơn nhé! Bữa ăn này là bao nhiêu?

Vừa dứt lời Zibi liền ấn nút.

– 2500 đô/ 2850 đô. – Zibi và Tuấn Dương đồng thanh.

Anh cười đắc ý:

– Nhóc thua là cái chắc rồi! Haha… – sau đó liền vẫy gọi nhân viên tính tiền.

Sau khi xem qua hóa đơn, gương mặt Zibi lập tức nhăn nhó như khỉ:

– Sa…sao… lại có thể như vậy?

Hắn nhanh tay giật ngay cái hóa đơn đưa lên xem:

– Đưa coi! Oa… Đúng là 2850 đô này! Giỏi lắm con trai!

– Sao lại thế chứ? Rõ ràng chỉ có 2500 đô thôi mà, ở đâu lòi ra 350 đô nữa vậy? – Zibi vò đầu bứt tai khó hiểu.

– Chai rượu vang mà Zico đang cầm kìa! – Tuấn Dương hất mặt.

– Oh my god! Nhóc con, sao không đặt