Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cô vợ nữ quái của thiếu bang chủ trẻ con

Cô vợ nữ quái của thiếu bang chủ trẻ con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323332

Bình chọn: 9.5.00/10/333 lượt.

trai! Mà tiền ở đâu con mua thế?

– Chú Zibi đấy! Bỗng dưng lúc nãy bắt cóc con xuống căn tin, hỏi toàn những thứ trên trời dưới đất. Cuối cùng lại bảo con đi mua cháo cho mẹ!

Hắn ôm bụng cười sằng sặc, sau đó quay sang tiểu bảo bối:

– Con hạn chế lại gần thằng đó đi là vừa, nó mắc chứng rối loạn tâm sinh lý đấy! Thỉnh thoảng bày ra mấy cái trò ương ương dở dở giống y như mấy đứa tâm thần vậy. Chắc là nó muốn thử con đây mà!

Mọi người bật cười, nhưng cười lớn nhất lại là hai mẹ con của Mỹ Nghi. Công nhận sau bao nhiêu năm vẫn không thay đổi, vợ con tốt thế đấy.

Zibi bước vào, tất cả bỗng im bặt như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên đâu đó vẫn còn có những tiếng động nhỏ phát ra vì cố nhịn cười. Lườm Tuấn Dương một cái, Zibi tiến đến đứng cạnh vợ và con.

Như nhớ ra, Tuấn Dương liền hỏi:

– Ba ơi, các cô chú này là ai vậy ạ?

– À để ba giới thiệu nhé! Đây là chú Zibi và cô Mỹ Nghi, bạn thân của ba mẹ. Cậu nhóc đó tên Zico!

Tuấn Dương nhảy phóc xuống đất tiến lại phía cậu nhóc tròn trĩnh có gương mặt trắng hồng chìa tay ra:

– Chào em, anh là Hoàng Tuấn Dương!

– Em là Zico, chào anh! – đôi bàn tay có mấy ngấn nhỏ xíu vụng về bắt tay anh, môi cười toe toét.

Hắn quàng vai nó, nhíu mày:

– Ta nên đổi con tên thành họ Trịnh em nhỉ?

– Em cũng nghĩ vậy, Trịnh Tuấn Dương nghe vẫn hay hơn!

Hắn lại tiếp tục phần giới thiệu của mình:

– Đây là chú Zino em trai của chú Zibi, cô Bảo Hân là vợ của chú Zino đấy!

– Con chào cô chú! – Tuấn Dương cúi nhẹ người, Bảo Hân mỉm cuwofi thích thú.

– Anh… đẹp trai quá! – một giọng nói non nớt cực kì dễ thương vang lên, Tuấn Dương quay sang thì thấy một cô bé đang trân trân nhìn mình.

Cô bé ấy có mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ (giống Haibara trong hoạt hình Conan ấy!^^). Đôi mắt màu hổ phách trông có vẻ hơi huyền bí, nói chung nhìn gương mặt cực kì sáng sủa toát lên vẻ thông minh.

– A… Chào em! Anh tên Tuấn Dương, còn em?

– Em là Zini! – cái giọng trong trẻo iu chết đi được.

Hắn mỉm cười rồi tiếp lời:

– Đây là chú Nhất Phong và cô Salern, bé này là Saleen!

– Oa, mẹ con cô thật giống nhau, xinh đẹp quá! – Tuấn Dương hồn nhiên nói.

Salern kéo cậu nhóc lại gần rồi hôn lên má:

– Oh kid! Đã đẹp trai mà còn dẻo miệng! Kết con rồi đấy!

– Hihi… cô quá khen! – Tuấn Dương đưa tay lên gãi đầu.

Cô bé mắt to, tóc hung vang buột đuôi ngựa cùng với chiếc mái ngố dễ thương ấy gật nhẹ đầu. Thái độ chứng tỏ là một cô bé nghiêm túc. Tuấn Dương nuốt nước bọt một cái, không nên chọc ghẹo thì hơn.

– Cuối cùng là bà thím thần kinh không ổn định lúc nãy tự xưng chị họ của con – Ailee cùng với chồng là Minh Hạo. Đây là em bé của họ Phùng Minh Khang!

– Trịnh Tuấn Anh, em dám nói thế trước mặt cháu của chị sao? Em cẩn thận nha, túi xách của chị đầy “hàng” đấy! – Ailee trợn mắt.

Ai cũng xanh rờn mặt mày nuốt nước bọt cái ực, cái bệnh viên này mà phát nổ chắc sẽ lên trang đầu của các mặt báo mất.

Cuối cùng mọi người cũng về khách sạn, trong căn phòng chỉ còn gia đình ba người. Hắn ôm hai ẹ con vào lòng, trong lòng không còn gì hạnh phúc hơn.

– Ba nè! Lúc trước con không có bạn để chơi nhưng từ đây về sau, con có thể chơi cùng với Zico, Zini và Saleen rồi đúng không?

– Đúng vậy! Con trai! – hắn xoa đầu con.

Nó ngước lên, nhìn hắn:

– Anh… mẹ em có biết không?

– Hôm qua, anh đã đến nhà để gặp ba mẹ rồi! Anh đã xin lỗi và ba mẹ đã cho phép anh đón em về. – hắn hôn lên trán nó trìu mến.

– À… tối hôm qua bà ngoại đến thăm nhưng mẹ ngủ mất rồi! – Tuấn Dương nói.

– Thế hả? Con có ôm hôn bà không? – nó hỏi.

– Dạ có ạ! Bà ngoại muốn con về nhà nhưng con bảo con muốn chăm sóc mẹ nên bà lại thôi! – Tuấn Dương nằm xuống đùi mẹ, đôi mắt lim dim.

– Anh thấy em may mắn không? – nó ngẩng lên nhìn hắn.

– May mắn vì điều gì?

– Có anh và Tuấn Dương! – nó đan tay vào những sợi tóc mềm của con trai đang thiêm thiếp ngủ.

– Anh cũng vậy! Anh yêu em! – hai đôi môi mềm quấn lấy nhau. Ánh trăng ngoài cửa sổ soi bóng họ. Gia đình ba người xinh đẹp như tranh!

……

*3 ngày sau:

Nó xuất viện về nhà, một bàn tiệc lớn hoành tráng lệ được bày ra trước mặt. Trong phòng khách là hai bên ba mẹ đang nói chuyện với nhau.

Hắn xách đồ còn Tuấn Dương thì nắm tay nó, hai bà mẹ với đôi mắt đỏ hoe quay ra.

– Mừng con trở về!

Sống mũi nó cay xè, mím môi cố kiềm chế nước mắt. Tuy nhiên những giọt nước ấy vẫn lăn dài trên má.

– Mẹ con nói đúng, trong bảy năm nay con rất mau nước mắt! Có lẽ con đã chịu nhiều uất ức lắm đúng không? – đôi mắt hiền từ của bà Khánh Hà hướng về nó, trong đó tràn đầy sự thông cảm cũng như thương yêu.

Nó chạy đến ôm lấy hai bà mẹ rồi òa khóc. Ba hắn đứng bên cạnh vuốt tóc nó:

– Không sao rồi, từ nay con sẽ không khóc nữa đúng không?

Nó lấy tay gạt nước mắt, nhìn ba hắn gật đầu chắc chắn. Môi hồng dãn ra nụ cười cứng rắn:

– Vâng thưa ba!

– Đây mới chính là cô con dâu nữ quái mà ba từng biết!

Buổi tiệc bắt đầu, chiếc bàn dài và rộng đặt giữa khu vườn tươi mát. Bên trên đầy ấp thức ăn cùng với những chai rượu vang thượng hạng. Lũ tr