
hật nghiêm túc. Ông Vinlee bắt đầu ra dáng một người lãnh đạo phân tích từng chi tiết. Trong quá khứ ông từng là một chàng trai tài hoa có bộ óc thật hoàn hảo mà.
– Trước hết em nên bí mật liên lạc với Nhất Phong, người của lão John có thể đang lên kế hoạch ám sát cậu ấy ở Đài Loan đấy!
– Vâng. Em rõ rồi! – Mẹ của hắn bật máy tính xách tay rồi gõ gõ gì đấy.
– Anh à! Lão John đang tìm cách thu mua thêm cổ phần trong công ty, anh nghĩ ta nên làm sao đây? – ba hắn nhìn vào màn hình máy tính rồi hỏi.
– Chuyện đó anh sẽ nghĩ cách để ổn định số cổ phiếu tung ra trên thị trường. Em lo phần các cổ đông để tránh họ bị lão John gây áp lực.
– Dạ vâng.
Ông Vinlee dùng bút lông vẽ những đường nét gì đó lên tấm bảng trước mặt giống như một thầy giáo. Ông chỉ vào những cái đấy rồi phân tích:
– Khánh Hà! Đầu tiên em bí mật triệu tập Shin và Gia Mẫn về đây. À nếu có cả Zibi, Zino và Bảo Hân thì càng tốt. Hãy để Shin thay ba nó tham dự các cuộc họp cũng như các buổi gặp mặt với các cổ đông trong công ty. Về phần Gia Mẫn. em hãy huấn luyện nó để nó trở thành một Nữ Bang Chủ trong tương lai. Dắt nó theo trong các cuộc gặp gỡ các bang hội khác cũng như các Bang Chủ có tiếng. Lão John sẽ một phen bất ngờ và sẽ lên lại kế hoạch của ông ta. Sự xuất hiện của tụi nhỏ nằm ngoài dự đoán nên ít nhiều ông ta cũng có phần cảnh giác.
– Em thấy kế hoạch này cũng được đấy! Lão John cần có người trừng trị và không ai thích hợp hơn tụi nhỏ. – bà Khánh Hà gật gù.
– Đúng vậy. Nếu sử dụng tụi nhỏ để công kích lão ta thì chúng ta cũng ít bị dòm ngó. Ông ta cũng chẳng có cớ gì để trở mặt, chúng ta chỉ cần giả vờ la rầy tụi nhỏ đừng bày trò là được rồi. – ba hắn cũng tán thành.
– Trước mắt thì kế hoạch cứ như thế đi! Anh sẽ lo những phần kế tiếp, đối với một kẻ quỷ quyệt như thế thì ta không nên nhân nhượng.
……
*8:00 am biệt thự Hắc Long tại Đài Loan:
Nó ôm nón bảo hiểm từ trên lầu đi xuống trong con mắt ngỡ ngàng của ông quản gia, hai cô người hầu và thằng chồng của nó. Có phải hôm nay tận thế rồi nên nó mới thức sớm thế không?
– Em đi đâu sớm vậy? – hắn hỏi.
Nó ngồi xuống mang giày vào chân, nó nhìn hắn:
– Em đi gặp một người bạn!
– Bạn hả? Trai hay gái? Cho anh đi với được không? – hắn lập tức nhỏm dậy, một mực đòi theo y như con nít.
Nó thở dài nhìn hắn:
– Haizz! Shin à, anh lớn rồi chứ có phải con nít đâu. Sao lại đòi theo em?
– Anh không biết! Anh muốn đi với vợ! Anh muốn đi theo Gia Mẫn cơ! – Hắn chạy đến bên cạnh ôm lấy cái nón bảo hiểm của nó ý không muốn cho nó đi.
Nó chống hông, á khẩu không nói nên lời. Có cần con nít vậy không chứ? Mà thôi, dù sao nó cũng muốn giới thiệu hắn cho Nhất Phong biết. Nó bảo:
– Thế anh thay đồ đi! Em đợi!
– Yeah! Thế đợi anh tí nha! Mũ của em này… mà thôi anh giữ cho, mắc công em bỏ anh lại nữa. Nhớ đợi anh đấy! – hắn chạy lên lầu bộ dáng như một đứa trẻ chừng 6, 7 tuổi vậy.
Ông quản gia cũng lắc đầu bó tay, cậu chủ quả thật còn quá trẻ con. Trông hắn thực sự rất hợp với cái biệt danh Shin Nít.
*20 phút sau:
Nó và hắn tiến vào nhà hàng, nơi mà nó đã hẹn với Nhất Phong. Hắn cứ ngó nghiêng nhìn tới nhìn lui không biết nó dẫn mình đi đâu. Nó kéo tay hắn lôi vào trong:
– Đi thôi! Anh nhìn gì mà thừ người ra vậy?
– Nhưng mà đi đâu?
– Đi rồi khắc biết!
Cuối cùng nó cũng nhận ra chàng trai menly đang ngồi đọc báo trong góc. Nó ấn hắn ngồi xuống ghế rồi quay sang anh:
– Chào buổi sáng, tiền bối!
Anh bỏ tờ báo xuống, trên môi đã nở sẵn nụ cười nhưng khi nhìn thấy hắn thì nụ cười ấy đơ tại chỗ:
– Shin! Sao cậu ở đây?
– Anh Nhất Phong!
Cả hai bất ngờ nhìn nhau, đơ tại chỗ. Nó nhìn hai người một cách khó hiểu:
– Hai người quen nhau à?
– Ừ anh biết cậu ấy! Đã có một thời gian tiếp xúc với nhau. – anh Nhất Phong nhìn nó gật đầu.
…….
– Thì ra anh là người hay giúp đỡ mẹ em. Thế mà em cứ tưởng hai người chỉ là đối tác. Mà trùng hợp anh lại là bạn của Gia Mẫn nữa chứ! – hắn hớp một ngụm trà rồi cười tươi nhìn Nhất Phong.
– Em với anh Nhất Phong biết nhau hơn 2 năm rồi, nhờ học hỏi anh ấy không đấy! Lúc trước còn gặp nhau thường xuyên nhưng 1 năm trước anh ấy đột ngột sang nước ngoài, bây giờ mới được gặp. – nó thêm vào.
– Thế chắc hai người thân nhau lắm nhỉ? Đúng không? – hắn giả vờ hỏi.
– Thân rất rất thân luôn, hơn cả bạn tri kỷ. – nó nói đùa nhưng ai ngờ khiến hắn đơ trong vài giây.
– Anh nghe mẹ nhóc nói nhóc sang đây tổ chức lễ cưới mà. Cô dâu là ai thế? – anh Nhất Phong nhìn hắn cười cười.
Hắn siết nhẹ lấy bàn tay của nó rồi giơ lên:
– Cô dâu của em nè! Hihi…
Nụ cười trên môi nhất Phong một lần nữa đơ tại chỗ. Anh cười gượng nhìn nó:
– Thật sao?
– Vâng ạ! – nó đáp.
Hai từ “vâng ạ” nghe thì nhẹ nhàng nhưng cứ như là hàng chục nhát dao cứa vào tim anh vậy. Anh nhìn nó, trong lòng bỗng dấy lên một điều vô cùng khó chịu. Nhìn nhẫn cưới trên tay của hai đứa nhóc anh biết là chúng không nói dối. Hèn gì thời gian này trông nó vui vẻ hơn hẳn. Anh cũng không ngờ nó chính là con dâu của tập đoàn Hắc Long.
– Hai đứa… hạnh phúc nhé