
có duyên làm con dâu nhưng vẫn qua lại thăm hỏi được mà
– Dạ, thôi chị em mình
đi. Chị thay quần áo nhé, để em treo đồ và dắt xe ra trước
– Thằng Đức lại đi cái Wave mất rồi! Xe đó có giỏ mà dễ đi hơn
– Em đi xe ga cũng được mà. Chỉ không biết đường thôi. Chị ngồi sau phải chỉ
– Ừ, vậy thì chờ chị một chút. Mình qua Ivy trước, chỗ đấy ở Bà Triệu, gần trung tâm, thế cho em dễ để định hướng tiếp
Đan giờ tay gõ nhẹ, nghe tiếng mời vào, cô xoay tay nắm cửa mát lạnh. Cất tiếng chào bà Giang, cô nhìn khắp phòng, hơi gai người khi bắt gặp ánh mắt nhìn của người đang ngồi trên salon. Hình như cô đã gặp người này ở đâu rồi. Người phụ nữ hồ hởi tiến đến vuốt tóc Đan:
– Mấy tháng không gặp, cô trông cháu có vẻ lên cân đấy. Đẹp nữa. Lại đây ngồi nghe! Cháu xem, mẫu áo khoác hoa hồng của cháu lên bìa tạp chí Top Model tháng này này, ấn tượng không?
Để mặc Đan với quyển tạp chí, bà quay lại ông khách trên salon, nói mấy câu tiếng Hoa, vẻ mặt lạnh nhạt. Đan nghe giọng người đàn ông cất lên, ông ta nói mấy câu trơn tuột mà cô chỉ hiểu được một vài chữ như là xin lỗi. Vẻ mặt ông ta dường như rất phiền muộn khổ sở. Đợi vị khách ra khỏi phòng, Đan vẫn nhìn theo nghi hoặc:
– Cháu thấy người này quen quen…
– Chồng cô đấy!
Nhìn vẻ ngạc nhiên của Đan, bà Giang phẩy tay:
– Ầy, nhưng cô với thẳng chả không nhìn mặt nhau lâu rồi. Vì chả mà cô mém chết mấy lần. Cũng coi như góa luôn.. Thôi kệ chả, cháu ngồi đi. Bất ngờ gọi điện hẹn gặp cô như này chắc có việc gì hả?
– Dạ – Đan gật đầu, rút trong túi một chiếc phong bì hồng nhạt và mấy thứ trà sen bánh cốm ra đưa bà
– Ái chà, Ivy mời về làm thiết kế không chịu hóa ra là có ý định lên xe bông. Ủa mà cô nhớ hồi làm ở đây cháu bảo là vừa mới chia tay một anh chàng, bộ gương vỡ lại lành sao?
– Dạ không, đây là người khác
Nhìn vẻ ngượng ngùng của Đan, bà gật đầu, mở phong bì liếc sơ qua tấm thiếp màu đỏ. Ánh mắt bà bỗng hơi khựng lại:
– Chú rể là Bùi Đức Lập à? Có phải chủ của chuỗi Resort Núi Ba, Thác Ngàn không?
– Vâng. Có việc gì không cô?
– Khôngm không có gì. Công ty của Lập với công ty trước của gia đình cô có chút hiểu lầm thôi. Vì lão chồng cô ấy! Giờ thì không có gì rồi.
– Vậy à? Cháu lại tưởng…
– Cháu tưởng sao? Tưởng cô lại nói xấu chú rể chứ gì! Chắc cái cô biết thì cháu cũng biết rồi, đời tư anh chàng này cũng hơi phức tạp, quan hệ với nhiều người mẫu diễn viên. Nhưng chắc là chút chút qua đường thôi. Về công việc thì cô không thấy ai dám phàn nàn. Công ty đó thế lực vững làm ăn được, có tiếng rồi. Tính cách độc đáo lắm phải không?
– Dạ, cũng… khác người
– Vậy mới hợp với cháu chứ! Hai đứa đãi tiệc cuối tuần sau à? Chà, lại còn yêu cầu xác nhận xem có đi dự hay không nữa sao?
– Vâng, bọn cháu làm tiệc cưới buffet nên cần biết tương đối về số khách để báo lại cho nhà hàng. Cách này hơi phiền một chút nhưng mọi người ăn uống nói chuyện sẽ tự nhiên hơn là làm cỗ kiểu cũ
– Tổ chức kiểu đó hay chứ! Cô sợ nhất ba cái trò đi ăn cưới phải ngồi mâm bát này nọ. Cháu ghi vào nhé, cô Giang sẽ đến
Lát sau, để lại bà Giang với đống vải vóc mẫu vẽ, Đan đóng cửa bước ra ngoài, cô muốn nói chuyện công việc với bà một chút nhưng Thảo đang ở dưới đường, không nên để Thảo đợi lâu. Trụ sở Ivy nằm trong một biệt thự cũ của Pháp có mặt tiền khá rộng để làm nơi trưng bày các mẫu thiết kế mới nhất. Khi cô rời mắt khỏi những bộ sưu tập thu đông mới mẻ và sang trọng để đi về phía Thảo thì cũng vừa lúc nhìn thấy người đàn ông mà bà Lệ Giang bảo là chồng đang chuẩn bị chui vào một chiếc xe Lexus sang trọng. Bàn tay ông ta miết lên cửa xe với điệu bộ rất tự đắc. À, giờ thì Đan nhớ ra ông ta rồi
Đây chính là người đàn ông đi cùng Minh Ánh vào café wifi hôm trước. Cô có thể lẫn gương mặt bóng lưỡng và dáng điệu đường bệ của ông ta với những doanh nhân gố Hoa khác chứ bàn tay luôn chứng tỏ sở hữu một cách hợm hĩnh này thì cô khó mà nhầm được. Hoá ra ông ta là chồng bà Giang, dù chỉ là một người chồng coi như đã chết rồi. Thế giớ quả thật không quá rộng lớn.
Trời đã thật sự chuyển sang mùa thu. Sau khi ào vào giữa hai hàng cây đang chụm đầu làm chúng xao xác phản đối, gió heo may bắt đầu quay sang lùa những chiếc là phượng vàng nhỏ xíu đuổi nhau tíu tít. Trên những nóc nhà ngói cũ kỹ của khu phố cổ có mấy dải nắng hanh vàng nhạt trong suốt như những vệt mật ong được bàn tay vô hình quết đều, một vài con chim sẻ đang nhảy nhót đuổi những đốm nắng trên ống máng, ban công hoặc mái hiên. Mấy chiếc lá bàng nửa đỏ nửa vàng rơi độp xuống bên cạnh những chiếc ghế nhựa đủ màu trên vỉa hè rợp bóng cây bên ngoài quán café, Đan đang ngồi đó với một tách café nhỏ toả hương thơm nồng ấm. Gương mặt mỉm cười lơ đãng hướng ra đường phố hối hả, cô đang tận hưởng những ngày độc thân cuối cùng của mình. Đám cười đang đến gần đến độ cô tưởng như có thể nghe thấy tiếng sột soạt của chiếc khăn voan và những dải băng giấy hoa chúc mừng.
Hôm nay cô có hẹn Thái Vân, một cô bạn thời sinh viên lâu nay cô ít gặp. Vân đang làm việc cho một công ty áo cưới, nó hẹn cô là khi nào lấy chồng thì phải tham khảo ý kiế