Insane
Cocktail Cho Tình Yêu

Cocktail Cho Tình Yêu

Tác giả: Trần Thu Trang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323044

Bình chọn: 7.00/10/304 lượt.

ốt nhé, và nhớ không được bỏ bữa sáng, hay bất cứ bữa nào. Sang đấy vẫn ho thì đi bác sĩ ngay, không được chần chừ.

Đan gật đầu. Máy bay đã dừng hẳn. Anh đứng lên mở hộc hành lý trên cao lấy ba lô của cô rồi xách cùng chiếc vali gọn nhẹ của mình đi trước, tự nhiên cô lẩm bẩm với cái lưng của anh một câu, rất khẽ:

– Một năm tới sẽ rất dài…

Dù được phép vào trung tâm Bangkok thoải mái nhưng vì lo ngại tình trạng tắc nghẽn giao thông nên hai người ở lại sân bay. Họ đi một vòng cái không gian rộng mênh mông đó rồi ngồi bên nhau ở quán café cho đến khi có loa gọi. Anh trao lại ba lô cho cô, giọng bình thản lạ lùng:

– Nhớ chụp nhiều ảnh và đưa lên blog.

Đan gật đầu, nhìn chăm chú vào đáy mắt của anh, không có một chút níu kéo nào trong đó. Cô quàng ba lô lên vai, hỏi khẽ:

– Anh có muốn em đi và chụp cái gì không? Thảm cỏ ở sân Emirates hay vạch đường ở Abbey Road chẳng hạn.

Lập im lặng, đầu anh gục gặc chẳng ra lắc cũng không ra gật. Anh dang tay chờ đợi. Cô ghé mình vào vòng tay rộng vững vàng đó. Anh gần như nhấc cô lên khỏi mặt đất rồi buông ra. Cô quay người định đi, nghĩ thế nào lại ngoảnh lại kiễng chân hôn nhanh lên môi anh, giọng nhẹ và gấp gáp như một làn gió ấm thoảng qua:

– Rồi đây em biết làm gì khi nhớ anh?

Nói xong, cô quay nhanh đi như thể trốn chạy chính mình. Chưa kịp bước đến bước thứ ba, cô đã thấy mình bị kéo giật lại. Lập ôm ghì cô trong tay, môi anh quyện chặt môi cô, mặc cho dòng người tấp nập qua lại xung quanh. Rồi anh dứt môi ra, nhìn cô, nhếch mép cười:

– Nhớ là biểu hiện rất vô bổ, em bé cưng ạ!

– Có lẽ em sẽ cố tìm cái gì đỡ vô bổ hơn để làm.

– Không cần phải cố, chỉ cần về với anh ngay lập tức.

Đan ngước nhìn anh, đôi mắt anh da diết đến độ cô có cảm giác mềm lòng dường như không chịu nổi. Cô buột miệng:

– Sao anh không ngăn em?

– Anh muốn em tự lựa chọn.

– Hình như em đã chọn sai

– Không, em đã chọn cách dài dòng.

Ngưng một nhịp rồi anh hỏi:

– Em có biết là nếu quyết, em đã không thể xa anh một bước không?

– Em không biết.

Cắn lên môi cô một cái đau điếng, anh thì thầm:

– Vậy thì đừng biết. Hãy đi và nhớ quay về. Quỳnh Anh bước vào phòng Lập, tay chị cầm một hộp kẹo chocolate mở sẵn. Lập mỉm cười:

– Cậu thích của ngọt từ bao giờ thế?

Anh và Quỳnh Anh học cùng nhau hồi cấp 3, đến giờ là cấp trên cấp dưới nhưng vẫn xưng hô cậu tớ như xưa. Quỳnh Anh cười, chìa chiếc hộp trước mặt anh:

– Cậu ăn lấy thảo. Con bé Chi nhà tớ ở Úc về ăn Tết, dẫn theo ngưòi yêu về ra mắt, đây là quà của thằng cu đấy.

– Oái, nhanh thế à? Tớ lúc nào cũng nghĩ nó vẫn còn lùn tịt nhằng nhẵng bám theo cậu đòi mua kẹo vừng.

– Giờ thì được ăn kẹo của nó rồi – Quỳnh Anh cười, nhón một viện bỏ vào miệng – Mà nó học cùng lớp và hơn vợ cậy một tháng đấy, bé bỏng gì nữa.

Lập cười, cũng cầm một viên kẹo cắn thử. Kẹo chocolate nhân rượu và quả gì như mận hay anh đào, ngọt và nồng. Bất giác anh thấy nhớ Đan kinh khủng. Từ ngày cô đi tới giờ đã gần hai tháng, anh không dám động đến một giọt rượu nào vì sợ nỗi nhớ sẽ nhân lúc anh thầm men mà đến dày vò hành hạ. Hết học kỳ, mẹ anh nghỉ dạy học, bắt đầu theo các tour du lịch khắp nơi. Thạch vẫn biền biệt ở Bãi Hạc. Nhà chẳng còn ai nên Lập cũng không muốn về. Anh thường lên Núi Ba, vừa để trốn không khí ồn ào phức tạp của thành phố vừa để sống với những kỷ niệm về cô.

– Sao, nhắc tới cậu lại chạnh lòng nhớ rồi hả? – Quỳnh Anh nheo mắt cười cười.

Lập rót hai cốc nước nóng, anh không thích ăn đồ ngọt nên phải có nước để chiêu cho đỡ khé cổ. Không trả lời câu hỏi của bạn, anh đẩy cốc nước về phía chị, hỏi:

– Nhà cậu Tết nhất đến đâu rồi? Thằng bé con học hành thế nào?

Quỳnh Anh chép miệng, áp cốc nước vào lòng bàn tay:

– Tết tiếc thì cũn

g như mọi năm, lão kia lo cả. Cháu Ti học khá, mới được chọn vào đội thi học sinh giỏi tiếng Anh của quận, phải tội cận thị rồi.

– Chết, mới lớp 4 đã cận rồi? Còn con bé con?

– Con bé thì mắt đẹp sáng long lanh, nhưng quấy lắm, chắc tại bố nó chiều… Mà này, cậu ham con rồi đấy hả?

– Ừ, tớ già rồi còn gì.

– Bảo cái Đan nó về nhanh rồi nó để cho một đứa.

Lập cười méo xẹo, anh biết thế nào Quỳnh Anh cũng nói như vậy. Hầu như ai biết anh cũng nói gần giống như vậy. Họ biết đâu rằng đến việc lại gần cô anh còn không làm xong thì nói gì tới chuyện con cái. Anh lảng chuyện:

– Rét thế này thì doanh thu giảm… Khách khứa trốn đâu hết cả.

– Không đến nỗi, vẫn có lượng khách nghỉ cuối tuần tắm nước khoáng nóng với khách tham quan trong ngày.

– Tầm này ở Đảo Vàng mới chết. Mưa gió rét mưót biển động, chẳng ai thích đi đảo. Chỉ trông vào mấy Tour câu cá song của khách Mỹ.

– Xét ra trên Thác Ngàn là ổn định nhất. Mùa này dân tình đổ lên chờ xem tuyết rơi cũng đông. Mùa hè thì khỏi phải bàn. Cái Bãi Hạc sắp khai trương thì sao?

– Cái đấy chắc cũng giống Đảo Vàng. Kiểu resort biển đảo ở miền Bắc này chỉ trông mong vào mùa nóng.

– Thế sao cậu không lùi ngày khai trương chính thức của Bãi Hạc vào đầu mùa hè? Làm dịp cận Tết thế này làm gì vừa bất lợi vừa phiền nhân viên ra.

– Tớ để thằng Thạch nó quyết vụ đấy. Can thiệp