
a.
Chúng tôi được yên thân nhất, thời gian này. Nhưng năm Mỵ hai mươi hai, gia đình nàng bắt đầu sốt ruột muốn rõ thái độ của tôi. Biết rõ nhiệm vụ “cao cả” của mình hơn ai hết, tôi đã đưa đề nghị tiến tới hôn nhân và nàng làm tôi một phen lên ruột vì cái thói đùa dai của nàng.
Chương 4
Cả một chuỗi dài kỷ niệm dễ thương đã trở lại với tôi trong chốc lát. Tôi trở mình, nằm úp mặt xuống gối. Chiếc gối đơn, mùi quen thuộc, căn phòng nhỏ này là giang sơn và tài sản của tôi trong ngôi nhà của đại gia đình. Một hôm nào đó không xa nữa, tôi sẽ trở thành chủ một gia đình nho nhỏ, mới chỉ có hai người. Mình phải được sống tràn trề hạnh phúc.
Mình phải hưởng sự sung sướng mà mình đang có. Tại sao không chiều Mỵ, tại sao không dành cho nàng một phần quyền quyết định trong cuộc sống đời của hai đứa, để được nhìn thấy nàng mãn nguyện và để thấy lòng mình tràn trề vui sướng?
Tôi vùng dậy, nhìn đồng hồ. Mới mười giờ tối. Còn có thể đi được. Tôi thay vội bộ quần áo khác, đẩy xe ra đường. Tôi sẽ bảo Mỵ khi tôi gặp nàng:
– Anh bằng lòng đấy. Em cứ may mặc, mua sắm theo ý thích. Em cứ đi chọn với bất cứ ai em muốn. Anh bằng lòng tất cả. Mình là dân “chơi” mà em, anh bất chấp. Miễn là em yêu anh hơn nữa, đủ rồi.
*
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức khá đầy đủ, không đến nổi vất vả như tôi tưởng. Dù muốn dù không tôi vẫn phải chấp nhận lòng tốt của bà con hai họ mỗi người giúp cho một chút ít trước tin vui của tôi và Mỵ. Cuối cùng chúng tôi đã thực hiện xong mọi nghi thức cần thiết cho một cuộc sống chung.
Trước ngày cưới, được sự chấp nhận của ba mẹ, tôi đã thuê một ngôi nhà nhỏ khá tiện nghi ở một con ngõ rộng đường Trương Minh Giảng. Ngôi nhà rộng chỉ ba thước sáu nhưng dài gần ba chục thước, có sân đất trước cửa, hợp với thú trồng cây của hai vợ chồng. Tôi và Mỵ lăng xăng tới lui trang hoàng ngôi nhà theo ý riêng mỗi đứa, mua sắm vật dụng cần thiết.
Mỵ chống tay lên sườn nghiêng đầu ngắm nghía:
– Tạm được. Mai mốt rảnh rang em sẽ chỉnh đốn lại mọi thứ cho đàng hoàng hơn.
– Nói nghe ghê quá. Em ý như bà tướng.
Mỵ bĩu môi:
– Bà tướng mà ra cái thá gì. Em chỉ thích làm bà dân thôi.
Tôi nhìn theo ánh mắt của Mỵ:
– Nhưng em định chỉnh đốn cái gì?
Mỵ vung tay:
– đây này. Cái cầu thang gỗ chẳng hạn. Em sẽ sơn lại mầu xanh dương nhạt cho tiệp với mầu vôi tường. Mầu xám cũ trông buồn thảm quá.
Mỵ chỉ khung cửa sổ:
– Em sẽ làm màn cửa mầu mỡ gà cho cửa sổ này và cửa sổ ngoài kia. Mát mắt hơn là để ánh sáng lọt vào ***i chang như vậy.
Mỵ ngồi xuống chiếc ghế nhỏ:
– Hôm nào có thì giờ em sẽ gọi thợ về làm cái giá sách trong phòng ngủ nữa.
Tôi ngạc nhiên:
– Mình có tủ sách rồi thôi em?
– Tủ đó lớn quá, để ở gian phòng ngoài chọ. khách ngắm. Em muốn có cái giá sách nhỏ gần giường để em lấy sách đọc lúc anh đi làm, cho gần. Vả lại em sẽ để chiếc cassette trên đó để nghe nhạc lúc vắng anh nữa.
Tôi đưa hai tay lên trời:
– Thôi, thế tạm đủ. Mình đi công việc cho xong đi em.
Tôi sợ ngồi lâu Mỵ sẽ có thời giờ nghĩ thêm một lô sáng kiến nữa thì nguy nên nhắc nhở Mỵ nhớ tới việc đi trao thịêp báo hỷ. Ra tới sân đất cô nàng đã lại nghĩ thêm được một ý nghĩ mới mẻ:
– Mình sẽ lên vựa cây ở đừơng Nguyễn Trãi mua ít cây về trồng anh nhé. Sân đẹp thế này – củ nhà chỉ trồng có hai cây vú sữa, quê òm.
Tôi gật đầu, mệt mỏi:
– Thôi đi em. Đứng lúc nữa chắc em tính chuyện xây lại ngôi nhà này quá.
Mỵ cười nhẹ, im lặng bước theo tôi. Ngày lễ cưới bà con hai họ đến chật nhà. Mỵ không làm tôi đau tim như cô nàng từng hăm dọa. Nàng mặc chiếc áo dài gấm đỏ, đội khăn vàng hoàng hậu, chân đi hài thêu phượng. Mốt phổ thông của các cô bây giờ là như vậy.
Tay Mỵ mang găng trắng cầm bó hoa trắng và đeo hoa vải cô dâu cũng màu trắng. Hai đứa cúi đầu vái lậy trước bàn thờ tổ tiên nhà gái, nghe ông cụ nói vài lời “hiểu thị” trước khi Mỵ yểu điệu tháo găng chìa ngón tay trắng nuốt cho tôi trao nhẫn cưới. Nàng cũng trao lại tôi một chiếc, trong lúc ấy mấy bà chị họ đeo cho nàng cái kiềng vàng, sợi dây trang sức rườm rà nhiều vòng lớn nhỏ và một vài thứ khác.
Bốn cô phù dâu, bốn chàng phù rể đi quây quần quanh hai chúng tôi ra xe hoa về nhà trai. Lại một lần lễ tơ hồng, thêm một lần nghe giáo huấn.
Chú rể xách chiếc va ly tổ bố của cô dâu tượng trưng cho hành lý ra đi của người con gái về với người ta – vào phòng riêng – căn phòng cũ của tôi – đắt vào một góc và lừng lững đến ngồi ở đầu giường.
Đó là tục lệ, như vậy, người chồng sẽ không bị vợ bắt nạt sau này (than ôi). Mỵ đến ngồi cạnh tôi, hai đứa nhìn nhau không nói một câu. Mặt cứ thộn ra, thấp thoáng vài cái đầu thò vào rồi lại thụt ra đầy tinh quái với giọng cười khúc khích.
Một lúc, Mỵ hỏi tôi:
– Mình làm gì bây giờ nhỉ?
– Ngồi đây.
– Sau đó?
– Chờ họ gọi mình ra.
– Để làm gì?
– Chào bà con, tiếp khách và… tiễn họ ra về.
Mỵ nghiêng nghiêng người về một bên:
– Mỏi lưng quá. Em muốn nằm ghê.
– Chết. Đừng đùa dai.
– Nói thật đấy chứ.
– Anh lạy em.
Mỵ cười khúc khích. Tôi suỵt nàng:
– Khẽ chứ.
– Sao vậy?
– Họ nói cho.
– Nói gì?
– Cô dâu vừa về nhà chồng đã… ké