watch sexy videos at nza-vids!
Còn Chút Gì Để Nhớ – Nguyễn Nhật Ánh

Còn Chút Gì Để Nhớ – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322042

Bình chọn: 8.00/10/204 lượt.

t cái, không biết là có phải để chia buồn cùng tôi ! Tôi cười hết muốn nổi nhưng để đáp lại, tôi ráng nhe răng, cười như khỉ. Còn Trâm thì phớt tỉnh, nó khuýnh tay, dân bàn đạp, dẫn đầu. Chị Kim đi giữa, sau cùng là tôi.

Lan Anh nhẹ tênh mà tôi cảm giác như chở một hòn núi. Đầu óc trống rỗng, tôi chạy tà tà chẳng chút hào hứng.

Tới Ngã Bảy, thình lình Trâm ngừng xe lại.

Chị Kim trờ tới hỏi:

– Gì vậy ?

Trâm tặc lưỡi:

– Con Quỳnh nặng quá, qua anh Chương chở đi ! Tôi chở nhỏ Lan Anh, khỏe hơn !

Vừa nói, Trâm vừa nháy mắt với tôi. Tôi đỏ mặt ngó lơ chỗ khác.

Tới lúc đó, tôi mới biết Trâm là một đứa rất dễ thương. Hóa ra nó đã biết tình cảm của tôi từ lâu. Khi nãy nó cố tình phân công trái “nguyện vọng” của tôi chắc là để chọc tôi “cho vui”, nói theo kiểu của nó.

Quỳnh nặng gần gấp đôi Lan Anh mà sao từ khi Quỳnh qua ngồi sau lưng tôi, chiếc xe bỗng nhẹ hẫng, lúc nào cũng như muốn bay tuốt lên mây.

Tôi không biết Nhà Bè nằm ở đâu. Hồi nhỏ nghe câu hát:

Nhà Bè nước chảy chia hai

Ai về Gia Định, Đồng Nai thì về !

Tôi đã khoái Nhà Bè. Bây giờ có Quỳnh ngồi sau lưng, tôi càng khoái Nhà Bè gấp bội.

Tôi đoán chừng Nhà Bè ở xa lắm. Xe ra tới ngoại ô rồi mà chị Kim bảo còn đi nữa. Cứ xa nữa đi, Nhà Bè ơi ! Xa tha hồ, xa mặc sức, để tôi có thể chở Quỳnh đi đến cuối đất cùng trời !

Nhưng dường như Quỳnh không tin vào khả năng đi dến “cuối đất cùng trời” của tôi cho lắm, cô bé ngồi phía sau cứ hỏi cầm chừng:

– Anh Chương mệt chưa ?

Tôi vừa thở hổn hển vừa đáp:

– Chưa.

Vạt áo đẫm mồ hôi sau lưng tôi hình như đang nói điều ngược lại. Cho nên Quỳnh lại lên tiếng:

– Khi nào anh mệt thì ngừng lại, em qua ngồi xe chị Kim.

Tôi khăng khăng:

– Anh đã bảo chưa mệt mà !

Nói xong, tôi cong lưng nhấn mạnh bàn đạp. Chiếc xe chạy vù vù. Tôi phải chứng minh cho Quỳnh thấy lời nói của tôi lúc nào cũng đi đôi với việc làm.

Đột nhiên, Quỳnh đập khẽ vào lưng tôi:

– Anh ngừng lại đi !

Tôi bặm môi đạp riết, miệng gầm gừ:

– Anh đã bảo là anh chưa mệt kia mà !

Quỳnh lại giật áo tôi:

– Không phải ! Anh ngừng lại em nói cái này cho nghe !

Tôi thắng xe cái “rét” và quay đầu lại:

– Có chuyện gì vậy ?

– Anh quanh xe lại chỗ khi nãy đi !

Bỏ mặc chị Kim và Trâm đi tà tà phía trước, tôi quay xe chở Quỳnh đi ngược lại hướng cũ.

Đi dược một đoạn, Quỳnh lại bảo:

– Ngừng lại đi !

Tôi ngừng xe lại.

Quỳnh hỏi:

– Anh thấy gì không ?

Tôi dòm dáo dác:

– Thấy gì đâu ?

Quỳnh chỉ tay vào khu vườn bên kia đường:

– Cây sứ kia kìa !

Tôi nheo mắt dòm cây sứ, giọng khi dể:

– Thì cây sứ chứ sao ! Ngoài quê anh thiếu gì !

Quỳnh dậm chân:

– Nhưng mà anh có thấy chùm hoa trên kia không ?

Tới đây, tôi bắt đầu hiểu ra:

– Em muốn anh hái xuống cho em chứ gì ?

Quỳnh cười.

Tôi áp tay lên ngực, thở một hơi dài:

– Hái hoa thì nói đại là hái hoa ngay từ đầu ! Em làm anh hồi hộp muốn đứng tim !

Quỳnh dẩu môi:

– Em kêu anh ngừng lại, ai bảo anh cong lưng chạy thục mạng chi !

Giao xe cho Quỳnh giữ, tôi nhanh nhẹn băng qua đường.

Cây sứ nằm trong một khu vườn rộng bao quanh một căn nhà cửa đóng im lìm. Chắc là chủ nhân đi vắng. Hai cánh cổng được khóa bằng dây xích. Rào quanh khu vườn là một hàng duối xanh um.

Tôi loay hoay một hồi mới vẹt được một lỗ hổng, lồm cồm chui vào. Nhà này không nuôi chó. Nếu có, chúng đã xé xác tôi tự đời nào.

Tới gốc sứ, tôi cặm cụi trèo lên. Chùm hoa mọc tít trên cao. Cành sứ dòn, dễ gãy, tôi đặt chân một cách thận trọng. Trèo không khéo té lộn đầu xuống đất như chơi.

Trèo được nửa chừng, tôi dòm sang bên kia đường, thấy Quỳnh đang ngó sang. Cô bé vỗ tay động viên tôi. Tôi càng khoái chí trèo nhanh như sóc.

Bẻ được chùm hoa, tôi hí hửng ngậm ngang miệng. Nhưng tôi chưa kịp tụt xuống bỗng nghe tiếng xe máy nổ ầm ầm trước cổng. Tôi điếng hồn khi nhận ra đó là một cặp vợ chồng đứng tuổi, chắc là chủ nhân căn nhà.

Người vợ bước lại mở cổng, người chồng dắt xe vào, không ai nhìn thấy tôi đang đeo toòng teo trên cây.

Đinh ninh thoát nạn, chờ hai vợ chồng vừa qua khỏi, tôi vội vã tụt xuống đất.

Nào ngờ nghe tiếng sột soạt, người vợ quay lại. Nhác thấy tôi, bà ta hốt hoảng la lên:

– Ối trời ơi ! Ăn trộm !

Người chồng nhanh chóng bật chống xe đánh “tách” một cái và nhảy bổ lại phía tôi:

– Đứng lại ! Đứng lại !

Tôi đứng chôn chân tại chỗ, mặt xanh lè. Không hiểu sao ngay lúc đó tôi chẳng có ý định chạy trốn.

Người chồng bóp chặt vai tôi:

– Cậu là ai ? Cậu ăn trộm gì đây ?

Nếu lúc đó, tôi cố tình vùng ra, tôi đã vùng ra được và chạy thoát. Nhưng còn kẹt Quỳnh ở ngoài. Vả lại, tôi không muốn mang tiếng là ăn trộm. Do đó, tôi cố thanh minh:

– Cháu không phải là ăn trộm.

– Chứ cậu vào đây làm gì ?

Tôi ngượng ngịu chỉ chùm hoa sứ rơi dưới đất:

– Chái hái cái này.

Nét mặt người chồng dãn ra, trông có vẻ nhẹ nhõm hơn khi nãy. Tuy nhiên, ông ta vẫn bình luận một câu độc địa:

– Vậy cũng có khác gì ăn trộm !

Tôi đỏ bừng mặt vì xấu hổ.

Người vợ chỉ tay ra đường:

– Cậu đi với cô bé kia phải không ?

Tôi ngó ra. Quỳnh đã dẫn