watch sexy videos at nza-vids!
Còn Chút Gì Để Nhớ – Nguyễn Nhật Ánh

Còn Chút Gì Để Nhớ – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321715

Bình chọn: 8.5.00/10/171 lượt.

ô, sao không có quà gì cho em hết vậy ?

– Có bao nhiêu bánh trái anh gởi hết cho dì rồi. Hôm qua em cũng có ăn kia mà!

Nó không chịu:

– Bánh trái cho mẹ là khác, cho em là khác!

Tôi ấp úng:

– Nhưng anh đâu có biết em ở đây!

Thấy nó xịu mặt, tôi đâm hoảng, vội hỏi:

– Chứ anh biết làm sao bây giờ?

Nó “giải đáp” ngay:

– Chạy ra đường mua cho em mười cây kẹo dừa!

Tôi liền làm theo lời nó. Nó dặn mười cây, tôi mua tới mười lăm cây. Nó vừa nhai kẹo, vừa khen tôi:

– Anh tốt ghê!

Nói xong, nó thưởng cho tôi một cây kẹo, còn nó ăn hết mười bốn cây.

Lan Anh có cái tật ưa “chất vấn”, thấy chuyện gì nó cũng thắc mắc. Tôi sống yên với nó được hai ngày, tới ngày thứ ba nó lại “gây chuyện”:

– Tại sao anh giấu em?

Tôi ngơ ngác:

– Anh có giấu cái gì đâu ?

Nó khịt mũi:

– Chuyện cái túi xách đó! Sao bị rạch túi mà anh không kể cho em nghe ?

Hóa ra khi dượng tôi khâu lại cái túi cho tôi, nó nhìn thấy. Tôi gãi đầu:

– Chuyện đó hay ho gì mà kể.

– Hay chứ sao không! Làm sao mà anh bị rạch túi, anh kể nghe đi!

– Anh chẳng làm sao cả. Anh cũng không biết ai rạch và rạch lúc nào. Anh xuống khỏi xe, chưa kịp ngồi lên xích lô là đã thấy cái túi bị rạch rồi!

Lan Anh có vẻ thất vọng trước câu chuyện dở ẹc của tôi. Nó bình luận:

– Thật em chưa thấy ai khù khờ như anh!

Nhận xét của nó làm tôi giật mình. Hôm trước, tay xích-lô cũng bảo tôi khù khờ. Nhưng tay xích-lô thì không đáng để ý, biết đời nào tôi mớ ngồi trên chiếc xe của anh ta lần nữa. Đằng này, một con nhỏ ở sát nách mình chê mình khù khờ thì quả là đáng tủi. Tôi thở dài:

– Ừ, anh là một thằng khờ.

Thấy tôi rầu rĩ, Lan Anh động lòng thương, nó an ủi:

– Nói vậy chớ anh không khờ đâu! Khờ mà dám đi một mình ngoài quê vô đây!

Tôi chép miệng:

– Cái đó thì nói làm gì! Mẹ anh bỏ anh lên xe, xe chạy tới bến bỏ anh xuống, cũng giống như người ta chở hàng hóa vậy thôi!

– Xì! Nói vậy mà cũng nói! Thôi, tối nay hai anh em mình đi coi hát đi!

Lan Anh rủ, chắc nó muốn giúp tôi khuây khỏa.

– Ai hát mà coi ? – Tôi hỏi.

– Đâu có ai hát! Đi coi hát tức là đi coi phim đó!

Tôi trề môi:

– Coi phim nói coi phim, bày đặt nói coi hát!

Lan Anh mỉm cười:

– Thì em nói vậy quen rồi! Sao, anh đi không?

Tôi phân vân:

– Dì dượng có cho đi không?

Lan Anh gật đầu:

– Em nói đi với anh là ba cho đi liền.

Tối đó, Lan Anh dẫn tôi đi coi phim ở rạp Long Vân. Rạp gần nhà nên hai anh em đi bộ. Tới nơi, ngó lên bảng quảng cáo mới hay rạp đang chiếu phim “Thằng khờ ra tỉnh”!

Tôi liếc Lan Anh, nghi nó chơi xỏ tôi. Nhưng nó cũng ngơ ngơ ngác ngác, chứng tỏ nó cũng bị bất ngờ.

Lan Anh khều tôi:

– Giờ sao anh ?

– Sao là sao ?

– Thôi, hai anh em mình đi ăn kem đi. Phim này dở ẹc à…

Tôi nổi máu tự ái:

– Dở cũng coi! Chẳng lẽ mình sợ “nó” ?

Thế là hai anh em bước vào rạp.

Phim chiếu cảnh một anh nhà quê ra tỉnh mua máy cày, có bao nhiêu tiền bị bọn lưu manh cuỗm sạch. Không một đồng bạc lận lưng, anh ta phải đi lang thang nhặt từng mẩu bánh mì…

Tôi ngồi coi, giật mình thon thót, tưởng người ta nói mình. Phim hài, Lan Anh cố làm mặt tỉnh nhưng không được. Nó cười khúc khích làm tôi muốn điên tiết. Nhưng tôi không trách nó được.

Ra khỏi rạp, tôi nhăn mặt:

– Anh giống hệt cái anh nhà quê kia!

– Không giống đâu! – Lan Anh phản đối.

Tôi nhún vai:

– Em đừng là bộ! Anh thấy giống y chang!

– Em đã bảo không giống mà! Em nói thật đó!

Tôi thấy mừng mừng:

– Em nói thật hả ?

– Ừ.

– Vậy em nói thật nữa đi! Tại sao không giống ?

– Nói thật hả ?

– Ừ, nói thật!

– Tại vì anh khờ hơn anh nhà quê kia nhiều!

Nói xong, Lan Anh cười hích hích. Còn tôi, tôi giận tím người, không phải giận nó mà giận mình. Nó đã nói “không giống” thế là được rồi, còn ép nó “nói thật” nữa chi không biết.

Chương 5

Một buổi trưa, tôi đang nằm ngủ mơ mơ màng màng trên chiếc đi-văng trước nhà bỗng nghe có tiếng nói chuyện thì thầm sau lưng. Chả là tôi nằm quay mặt vào vách nên khi tôi giật mình mở mắt ra cũng chẳng ai hay biết.

Đó là hai đứa con gái đang “phân tích” tôi.

Một đứa hỏi:

– Ai nằm vậy cà?

Đứa kia trả lời:

– Anh Chương đó!

– Anh Chương nào ?

– Anh Chương cháu dì Ba!

– Thằng chả ở đâu mọc ra vậy ?

Con nhỏ tự nhiên đổi “tông” khiến tôi suýt chút nữa giật nảy người.

Đứa kia có vẻ như đã quen với kiểu ăn nói của đứa này nên nó chẳng bắt bẻ gì, chỉ nhẹ nhàng giải thích:

– Ảnh ở ngoài quê vô thi đại học.

– Thi đại học?

– Ừ, ảnh bằng tuổi với chị mà đã thi đại học rồi!

– Sao mày biết thằng chả bằng tuổi tao ?

– Mẹ nói.

Nghe tới đây, tôi đã lờ mờ đoán ra hai nhân vật này là hai chị em, con của bác Tám nhà bên cạnh.

Đứa chị có vẻ không ưa cái chuyện tôi bằng tuổi nó mà dám thi đại học. Tôi nghe nó “xì” một tiếng:

– Thằng chả thi chắc gì đã đậu!

Tôi nằm nge, giận muốn ứa gan. Mới chân ướt chân ráo vô Sài Gòn, chưa kịp thi cử gì, đã bị con nhỏ “độc miệng” trù ẻo, không nổi điên sao được! Nhưng tôi cố ép mình nằm im để… nghiên cứu tình hình.

Trước thái độ khiêu khích của bà chị, đứa em vẫn nhỏ n