Insane
Công chúa thay đổi

Công chúa thay đổi

Tác giả: Bố Đinh Lưu Ly

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326501

Bình chọn: 7.5.00/10/650 lượt.

ất cốt khí! Ngươi như vậy, có khác gì cái xác không hồn?”

Mộc Cẩn nghe vậy thì ngẩn ra, ngưng mắt nhìn hai bàn tay vô lực của mình, tự giễu cười khổ nói: “Từ năm nô tỳ lên năm đã được đưa đến cạnh Đại Tướng quân tập võ, mỗi ngày canh ba đi ngủ canh năm thức dậy, cố gắng gấp bội lần so với người khác mới đánh bại được tất cả đối thủ. Khi đó Đại Tướng quân nói với nô tỳ rằng trừ ngài ấy và Trần công tử ra, trong Tĩnh cung không ai có thể địch nổi nô tỳ, Công chúa có biết khi đó nô tỳ rất kiêu ngạo không! Mười ba tuổi ngự tiền hiến vũ, Vương Gia nói, chỉ cần nô tỳ lớn thêm chút nữa, bảo vệ Công chúa vài năm sẽ cho nô tỳ ra chiến trường thủ vệ biên cương, báo thù cho cha mẹ huynh tỷ đã chết dưới lưỡi đao của người Hồ. Công chúa có biết khi đó nô tỳ thật vui vẻ! Nhưng hôm nay, kinh mạch nô tỳ bị đứt đoạn, mất đi tôn nghiêm, nô tỳ còn mặt mũi nào ở cạnh người?”

Mẫn Tâm khẽ ôm Mộc Cẩn, ánh mắt nhìn thẳng về bầu trời nơi xa: “Cũng giống ngươi vậy, ta cũng thống hận sự bất lực của mình.”

Đầu tháng mười hai, tuyết rất lớn, gió lạnh thấu xương, bẻ gãy tinh kỳ trên thành cung.

Hôm đó, Quân Mẫn Tâm đang vùi người nghỉ ngơi bên lò sưởi nhỏ, thì thấy A Tháp mang theo nét mặt giận giữ và vài thị nữ tâm phúc xông vào, mạng che mặt bên ngoài che đi đôi mắt bén nhọn, nàng ta chống nạnh đứng ngoài cửa hung dữ nói: “Tiểu tiện nhân!! Ra đây cho ta!!”

Bọn thị nữ cuống quýt chạy ra, hơi sợ sệt nhìn đoàn người A Tháp. Quân Mẫn Tâm chậm rãi đứng lên, nháy mắt với Nô Y ý bảo nàng nhân cơ hội chạy ra ngoài tìm cứu binh, lúc này mới gật đầu với A Tháp, mỉm cười nói: “Tiểu tiện nhân gọi ai vậy?”

A Tháp hồn nhiên không hiểu lời nói giễu cợt của Quân Mẫn Tâm, cười lạnh: “Nữ nhân Trung Nguyên quả thật đều là hồ ly hoá thành, không chỉ có Trường Phong Công chúa ngươi vạn người mê mẩn, ngay cả thị nữ của ngươi cũng sức quyến rũ kinh người! Mục Lặc Vương là trượng phu của ta! Ngươi thân là Công chúa hoà thân lại dung túng tiện tỳ cướp nam nhân của ta, thật không biết xấu hổ!”

Vừa dứt lời đã thấy một người đờ đẫn đi từ sau bình phong ra: “Công chúa là Vương Hậu, ngươi là Trắc phi. A Tháp ngươi, nói chuyện hãy tôn trọng một chút, cẩn thận bị hư thối đầu lưỡi.”

Người này là Mộc Cẩn! Quân Mẫn Tâm thầm kêu khổ, lần này thật đúng là đổ thêm dầu vào lửa rồi.

A Tháp vừa thấy Mộc Cẩn, lập tức xù lông lên, hỏi một thị nữ tóc xoăn màu rám nắng bên cạnh: “Cổ Lệ, là nàng ta phải không?”

Quân Mẫn Tâm nhận ra thị nữ được kêu là Cổ Lệ, chính là người phụng mệnh A Tháp đưa thịt dê có độc đến cho mình, nàng lập tức âm thầm nhớ kỹ tên nàng ta, khoé môi xuất hiện nụ cười lạnh như có như không.

Cổ Lệ gật đầu, nói thầm: “Trắc phi, nàng ta chính là Mộc Cẩn.”

“Ha! Ta còn cho rằng Đại Vương dựng Vạn Tượng lâu vì ta, ta cho rằng nữ nhân Đại Vương si mê là vị Công chúa quả phụ này, ta ngàn tính vạn tính, nhưng vạn vạn không ngờ ngươi mới là tiện nhân cướp trượng phu của ta!” Nói xong, A Tháp giơ tay thật cao, bước nhanh về phía trước định cho Mộc Cẩn một bạt tai.

Bỗng nhiên bàn tay đang giơ đến giữa không trung bị người khác giữ lại, A Tháp quay đầu nhìn thấy Quân Mẫn Tâm đang giữ cổ tay nàng ta, tức giận nói: “Trường Phong Công chúa, ngươi dám chống lại ta?”

Quân Mẫn Tâm không biết lấy đâu ra hơi sức, giữ chặt cổ tay A Tháp, đầu ngón tay ẩn ẩn mang theo sát khí như muốn khảm thật sâu vào trong thịt nàng ta. Mẫn Tâm vẫn cười nhạt: “Nào dám! Mộc Cẩn là tỷ muội kết nghĩa của ta, ngay cả tỷ tỷ của Bổn cung phu nhân A Tháp cũng dám đánh, thật có dũng khí!”

A Tháp tức giận muốn nổ phổi, khuôn mặt dưới mạng che vô cùng dữ tợn. Nàng ta hung hăng tránh thoát, lui về sau một bước chỉ tay vào Mộc Cẩn hét to: “Người tới, người đâu mau tới! Đưa tiện nhân này xuống! Ta muốn đưa nàng ta cho gã đánh xe đê tiện nhất Vương cung!” Nói đến đây, nàng ta vô cùng tức giận, ngược lại nở nụ cười, vỗ tay nói: “Ha ha ha! Gã đánh xe đó đã bảy tám chục tuổi, lại là một con ma cờ bạc có tiếng, ba thê tử của gã bị gã dày vò đều đã chết, bản chất ngươi không đứng đắn vừa vặn bổ khuyết cho sự tịch mịch của gã! Ha ha, quả thật là tuyệt phối!”

Nói xong, nàng ta lại quát lên: “Còn không mau kéo nàng ta xuống, cởi hết y phục ném vào trong chuồng ngựa đi!”

Ngoài cửa một đám thị vệ mặc chiên y dày đáp lời tiếng vào, loan đao sáng loáng hướng về phía Mộc Cẩn. Mộc Cẩn lâm nguy không loạn, đưa tay sờ vào trong tay áo, vuốt một thanh đao Liễu Tiểu Diệp, lưỡi dao cực mỏng sắc bén phát ra ánh sáng lạnh lẽo, phản chiếu lên mắt nàng.

Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, nàng đặt đao nhỏ trên cần cổ mịn màng của mình, lẫm liệt nói: “Phu thê các ngươi đã không chịu bỏ qua ta, vậy thì tốt, ta chết.”

Nàng nói từng câu từng chữ thật bình tĩnh, tựa như đã sớm có lựa chọn giữa sống và chết. Nói xong, nàng giơ đao lên muốn cắt cổ, Quân Mẫn Tâm không kìm được hét lên, nhào qua tóm lấy lưỡi đao của nàng bằng tay không!

Mộc Cẩn xuống tay rất ác, may mà Quân Mẫn Tâm nhào tới kịp thời nên vết thương trên cổ nàng không sâu lắm, nhưng bàn tay Quân Mẫn Tâm bị cắt đến máu thịt be bét. Trong lúc nhất th