
ng. Ông suy nghĩ một lúc hỏi: “Con định giải quyết như thế nào?”
“Nghỉ ngơi một mùa đông, giờ đang mùa xuân lương thực sung túc, sớm muộn gì Tĩnh Khương cũng khai chiến, nữ nhi muốn theo quân xuất chiến. Thắng trận là con đường tắt để khích lệ tinh thần binh sĩ và nâng cao uy vọng tốt nhất! Về phần thời gian ngưng chiến…” Quân Mẫn Tâm nhíu mày: “Khi ngưng chiến thì chăm sóc dân tình, tốt nhất có thể tự mình trấn an dân chúng thành trì, để bọn họ tin tưởng con, tin tưởng Tĩnh quốc… Ừm, cụ thể thì để con nghĩ lại.”
Tĩnh Vương thổi trà vụn trong ly, cười nói: “Ừ, kế sách khả thi. Mẫn Nhi quả thực trưởng thành rồi, thái độ làm người có phong thái của ta thời còn trẻ, đợi chiến sự ổn định, ta có thể an tâm truyền lại Tĩnh quốc cho con rồi.”
Quân Mẫn Tâm và Trần Tịch giật nảy mình. Hai người nhìn nhau, Quân Mẫn Tâm vội nói: “Cha xuân thu chính thịnh*, tại sao lại nói như vậy?!”
*Xuân thu chính thịnh: Đang độ tuổi hưng thịnh, mạnh mẽ.
Nhấp ngụm trà, Tĩnh Vương nhìn Trần Tịch một chút, lại nhìn nữ nhi một chút, lắc đầu cười nói: “Già rồi già rồi, cha cũng muốn giống bà nội con, ở ẩn núi rừng, chưng rượu uống!”
“Phụ thân…”
Tĩnh Vương dùng ánh mắt ngăn nàng lại, nghiêm túc nói: “Mẫn Nhi, ta biết con muốn nói gì, cha thực sự nghiêm túc. Cuộc sống đau khổ ngắn ngủi, cha không muốn cả đời đều bị vây trong vũng bùn lầy, thiên hạ này, sớm muộn gì cũng thuộc về tay những người trẻ tuổi.”
“Cha.” Quân Mẫn Tâm nhẹ nhàng cầm bàn tay ấm áp thon dài, hơi có vết chai, nghiêm túc nói: “Một mình trải qua cuộc sống rất cô đơn, mẫu thân đã đi ba năm rồi, người tìm một nữ tử tốt cùng sống qua ngày đi.”
Tĩnh Vương ngẩn ra, rồi lại lắc đầu. Quân Mẫn Tâm làm như không thấy, ánh mắt dần dần rời rạc và bi thương, hiển nhiên là nhớ đến thân mẫu mình, ngược lại vẫn tiếp tục nói: “Không cần quá đẹp, chỉ cần tâm tư đơn thuần, phóng khoáng hiền huệ là được. Sau này hai người già rồi, r ẩn cũng tốt, ngao du bốn bể cũng được, đều có người làm bạn. Con… Con cũng sẽ thường xuyên đến thăm cha… Nhưng nàng, con sẽ không gọi nàng là ‘nương’, con sẽ gọi nàng là dì…”
Nói xong, Quân Mẫn Tâm hơi nghẹn ngào, đôi mắt phiếm hồng, lời nói không mạch lạc: “Cha thích cô nương nào, con sẽ đối tốt với người đó, kính trọng nàng, yêu nàng… Nhưng con sẽ không gọi nàng là ‘nương’, chỉ có điều này con không làm được… Con chỉ có một người là nương, nhưng bà đã…”
Đôi mắt Trần Tịch cũng phiếm hồng, cái chết của Vương phi Liễu thị năm đó không thoát khỏi liên quan đến hắn, hôm nay nhắc lại chuyện xưa, cảm giác áy náy và có tội nhanh chóng lan rộng. Hắn khép mở đôi môi mấy lần, cuối cùng không nói được lời nào.
Một tay Tĩnh Vương kéo nữ nhi, đau lòng nói: “Được rồi được rồi, chớ suy nghĩ lung tung, cha cũng sắp đến tuổi tứ tuần, không tìm mẹ kế cho Mẫn Nhi, đời này có con là đủ rồi.” Đợi tâm trạng nàng bình ổn, Tĩnh Vương cười nói: “Tiểu Nhàn vừa gửi thư cho ta, hỏi ta khi nào thì quyết định ngày cưới của các con, hắn sẽ chạy về gấp uống rượu mừng!”
Tiểu thúc thật không đứng đắn! Quân Mẫn Tâm rẽ mây nhìn thấy mặt trời, xoá tan lo lắng trong lòng, bị chọc cho cười nói: “Trước đó, cha đồng ý hôn sự của tiểu thúc đi! Tiểu thúc đang ồn ào muốn đến góc rẽ dưới cổng thành cầu hôn Diệp tiểu cô bán trà Diệp Đản đấy!”
Tĩnh Vương khẽ cong khoé môi: “Cô nương kia là người thành thật, con đừng giúp đỡ tiểu thúc con gieo hoạ cho người ta! Chuyện Thẩm Lương Ca khiến ta nhức đầu thật lâu hắn vẫn không chịu yên lặng.”
Trần Tịch cũng cười, trầm mặc hồi lâu rốt cuộc chen vào nói một câu: “Sư phụ đã quá tuổi lập thất, nên lấy vợ sinh con rồi. Diệp cô nương này con đã gặp qua hai lần, sư phụ vừa có thời gian sẽ lập tức đi mua trà Diệp Đản của nàng, có thể thấy sư phụ rất săn sóc nàng.”
Quân Mẫn Tâm hỏi: “Cô nương kia bao nhiêu tuổi rồi, nhìn như nào? Nàng biết thân phận tiểu thúc không?”
“Hai mươi tuổi, mặt trái xoan, chiều cao bình thường, đôi mắt rất có linh khí, kiệm lời… Ta không nói rõ được.” Trần Tịch hơi bối rối cười cười: “Lần sau Mẫn Nhi tự mình đến nhìn sẽ biết, sự phụ vẫn chưa nói cho nàng biết thân phận mình, mỗi lần mua trứng của nàng đều ngồi xuống nói chuyện nhà với nàng.”
Quân Mẫn Tâm bất giác tưởng tượng: Đường đường Đại Tướng quân mua một đống trứng luộc, ngày ngày ăn, ăn không hết bèn lôi kéo Trần Tịch và mọi người cùng ăn, mọi người cùng đứng trên giáo trường ăn trứng gà luộc…
Vì vậy nàng lập tức bật cười hì hì, Trần Tịch khó hiểu nhìn nàng.
Quân Mẫn Tâm khoát tay, lảng sang chuyện khác: “Cha, con thu một người, muốn tìm chức vụ cho hắn trước, đến lúc ra chiến trường sẽ mang hắn theo bên người.”
“Là Cơ Linh?” Tĩnh Vương ngắt lời nàng, mỉm cười nói.
Quân Mẫn Tâm sờ chóp mũi: “Người cũng biết luôn rồi.”
“Cơ Linh là thanh kiếm hai lưỡi, sắc bén nhất cũng nguy hiểm nhất, khi con không còn cách nào thoả mãn tham vọng của hắn, rất có thể hắn sẽ làm phản. Con xác định muốn dùng hắn?”
“Phá huỷ kẻ địch kiên cường nhất tất nhiên cần một thanh kiếm sắc bén nhất, không muốn liều lĩnh đã muốn chiến thắng là không thể nào. Sống và chết, thắng và thua, vốn cách nha