Snack's 1967
Công Ty

Công Ty

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324340

Bình chọn: 10.00/10/434 lượt.

không thể bỏ qua các công ty trong nước. Ý thức quảng bá thương hiệu của các doanh nghiệp trong nước ngày càng tăng. Họ dám chi những khoản đậm cho quảng cáo và tổ chức sự kiện. Chẳng cớ gì mang tâm lý coi thường, bỏ qua, để mặc những con cá mập cho kẻ khác câu mất. Nguyên trẻ, nhưng tầm nhìn rộng và sắc bén. Nếu đừng vướng gã Peter Yeo cản mũi, hẳn cậu ta lèo lái Red Sun hướng vào thị trường nội địa thành công từ lâu rồi – Tôi thầm nghĩ. Nhưng mà thôi, chuyện của họ, tôi không dự phần quá nhiều. Red Sun trong mắt tôi cũng chỉ là một chốn tôi kiếm tiền khá tốt và là bàn đạp để kiếm thêm tiền bên ngoài mà thôi.

Đến phần triển khai các dự án sắp tới, Peter Yeo đứng lên thông báo các hợp đồng mà phòng Sales đã và sắp hoàn tất. Ông ta đọc hết danh sách các hợp đồng lớn, nhấn mạnh:

-Hợp đồng với bên Hoàng Triều do nhân viên sales Hoàng Anh thực hiện rất tốt. Nay mai, sẽ có kết quả chính thức. Phòng Thiết kế chuẩn bị sẵn một nhóm theo dõi riêng job này…

Vẫn ngồi yên trong chiếc ghế mềm, tôi nói điềm tĩnh:

-Theo thông tin tôi mới nhận từ marketing manager, chưa có kết quả. Việc tiếp cận của nhân viên Hoàng Anh chưa tốt, còn nhiều điểm khiến Hoàng Triều còn phân vân. Có thể họ lựa chọn công ty khác…

Những đôi mắt ngoảnh nhìn tôi bàng hoàng. Tôi thở ra khoan khoái. Peter Yeo mỉm cười, rút ra tập hồ sơ mỏng, đưa lên:

-Cô nhầm rồi, Ms. Bảo. Cách đây một tiếng, Hoàng Anh đã lấy được hợp đồng.

Tôi choáng váng, im lặng. Kết thúc buổi họp, tôi bước nặng nề ra khỏi phòng. Peter đi cạnh tôi, ngoảnh sang nói khẽ: “Đừng chơi chiêu với tôi, Ms. Bảo. Tôi biết về cô nhiều hơn cô có thể hình dung”. Ông ta nhếch mép cười. Sống lưng tôi lạnh toát. Có lẽ nào, bí mật dưới nhà để xe ông ta đã nắm được?

Kỳ 12. HOÀNG ANH – HỌC BAY

Bước ra khỏi khu vực cao ốc, tôi đi chậm rãi dọc theo các vỉa hè. Hơi nóng buổi chiều phả lên từ các phiến gạch xám. Mấy tiệm cà phê ghế vải dưới chân các toà cao ốc đầy ắp những người khách trẻ tuổi dáng vẻ sang trọng. Nụ cuời vui tươi. Ánh nhìn lấp lánh. Những sinh vật hạnh phúc như lạc đến từ thế giới khác, với quần áo đẹp đẽ không chê vào đâu được, những chiếc xe trị giá cả một gia tài của họ để hờ hững thành hàng dài trên vỉa hẻ. Một ly nước họ đang uống kia đủ cho tôi đi chợ hai ngày. Số tiền một chiếc xe máy của họ có thể dựng lại căn nhà ở quê cho ba má tôi thật tử tế… Những hình ảnh, các phép tính toán so sánh cứ hiện lên trong đầu tôi, ****i chang, hết sức khó chịu. Tôi ngoảnh mặt đi, bước thật nhanh. Băng qua đường sẽ đến chỗ tôi gửi xe máy. Một chiếc xe hơi từ tầng hầm đi lên, lao xuống vỉa hè, suýt đâm sầm vào tôi. Nhảy vọt qua lằn ranh an toàn, tôi hoảng sợ ngoảnh nhìn kỹ hơn chiếc xe. Sau tay lái, Peter Yeo đang thản nhiên nói chuyện với một người khách ngồi ghế bên cạnh. Chừng như ông ta không hề nhận ra kẻ suýt bị ông đâm phải là tôi – người mà cách đây chưa đầy nửa tháng, ông ta đã tha thiết mời mọc đi ăn, hỏi han và lắng nghe ý kiến, rồi sau đó đã nghĩ ra cách che chắn cho tôi, lật ngược tình thế khi phá vở thủ đoạn đê tiện lùi hoãn hợp đồng của Ms. Bảo. Sau vài giây khựng lại, chiếc xe ô-tô màu xám bạc rẽ ra đại lộ, lao vút đi. Đứng dưới cột đèn sắt, bỗng dưng toàn thân tôi run bắn lên. Hệt như tôi đang bị cảm sốt. Lần đầu tiên, tôi ý thức trọn vẹn về vị trí bấp bênh của chính mình. Ừ, bất kể lúc nào, chỉ cần một chút sơ suất, tôi sẽ bị nghiền nát trong cỗ máy chuyển động bất tận của Red Sun. Chỉ cần lơi tay ra, không chắc chân trụ vững, bất kỳ ai cũng có thể hất văng tôi sang bên lề cuộc sống nơi đô thị phồn hoa này. Tôi chỉ có một mình. Nỗ lực xoay xở, dựa vào chính bản thân có lẽ không đủ. Nguy hiểm rình rập khắp nơi. Những người hàng ngày ngọt ngào với tôi nhất, lại có thể đâm tôi vào bất cứ lúc nào. Kinh nghiệm từ lần làm việc với Ms.Bảo đã dạy cho tôi thấy, không nên tin vào ai trọn vẹn. Kể cả chính tôi.

Đợt gió mạnh thổi ào xuống, cuốn tung những tấm khăn trải trên các bàn cà-phê. Một cái rèm cửa lạ mắt ở cửa hàng thức ăn Nhật cũng bay thốc lên. Bên trong quán, mùi thức ăn bay ra thơm dìu dịu. Tôi dừng lại, chăm chú nhìn qua cửa kính bày hàng những món ăn mẫu được làm bằng loại nhựa đặc biệt, trông hệt như thật. Những vắt mì udon vàng nhạt cuộn tròn như một nắm tay thờ ơ. Con tôm bọc bột để lộ cái đuôi đỏ rực với mấy vằn thịt trắng nuột. Cái bát sứ xanh biếc đựng thứ cơm trắng ngần, vài hạt dẻo mướt dính trên cây đũa thanh nhã. Bát canh nấm và những hạt đậu vàng tròn xoe. Ruột tôi thắt lại. Từ sáng đến giờ, ngoài suất cơm trưa văn phòng tiêu chuẩn cho các nhân viên tập sự tại Red Sun, tôi vẫn chưa có gì bỏ bụng. Giá như tôi có thể vào bên trong không gian ấm áp sang trọng kia, ngồi xuống cái bàn nhỏ, gọi vài món ngon lành, món nào cũng được. Dư âm của bữa cơm với Peter Yeo cách đây một tuần vẫn lẩn khuất trong đầu tôi, tựa ánh hồi quang âm ỉ của một điều khác thường lần đầu tiên tôi chạm tay vào. Diễn biến bữa ăn ấy hiện rõ mồn một, từng khoảnh khắc, từng hành động, từng lời nói. Mọi thứ hiện lên rõ ràng, mạnh mẽ, như chuỗi hình ảnh được chạm khắc vào võng mạc và trí nhớ b