Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Công Ty

Công Ty

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324920

Bình chọn: 9.5.00/10/492 lượt.

g ty. Nhưng giờ đây, tôi thừa hiểu cạnh tranh chỉ đáng sợ khi người ta nghĩ quá nhiều về thất bại. Thực ra, nếu nghĩ nó là trò chơi mà chỉ cần gắng sức một chút, ta có thể giành phần thắng thì mọi việc trở nên hấp dẫn. Thậm chí, nó còn là một dạng men gây nên trạng thái hưng phấn và tinh khôn đặc biệt khiến những ai từng trải qua khó lòng từ chối những cuộc đối đầu kế tiếp…

Tự cắt đứt dòng ý nghĩ miên man, tôi tập trung trở lại vào nội dung cuộc họp. Mấy manager mắt nhìn đăm đăm vào màn hình laptop hoặc e-book, tai căng ra, chăm chú lắng nghe và ghi chú số liệu. Peter Yeo đang thông báo sắp tới, Red Sun lập ra thêm một công ty trực thuộc, chuyên thực hiện game show truyền hình. Đầy phấn khích, Peter nói thêm về ý tưởng sẽ thành lập hãng phim. CD Nguyên hơi nheo mắt, nhìn ra khung kính trắng loá ánh nắng buổi sáng. Gương mặt anh chừng như gầy hơn. Đôi mắt mệt mỏi. Anh lướt mắt nhìn qua tôi, không dừng lại. Vô cảm. Vẻ hờ hững làm tôi nhói đau. Sau bài phát biểu dài đầy hứng khởi, Peter ngồi và uống cạn chai nước suối. Account manager ngước lên, lo ngại:

-Theo tôi hiểu, ý ông là Red Sun sẽ có một công ty con, chuyên sản xuất chương trình và làm phim truyền hình?

-Đúng vậy! – Peter Yeo nhướn mày.

-Nắm bắt sớm thị phần quảng cáo thông qua các giờ phát sóng phim truyền hình, cài cắm các đoạn quảng cáo vào nội dung phim quả là những ý tưởng nhạy bén. Nhưng ông có chắc là Red Sun có một ai đó đủ giỏi để đảm trách lĩnh vực rất mới mẻ này không?

Peter Yeo nhìn thẳng vào Account manager, mỉm cười. Hệt như suốt từ đầu buổi họp, ông ta chỉ chờ đợi câu hỏi này mà thôi

-Okay lah, chúng tôi đã có một nhân vật để tiến cử. Một người chuyên nghiệp. Chắc chắn nhiều người không biết mặt nhân vật đó. Nhưng ít nhất, có hai thành viên ở đây biết rất rõ! – Peter nhấn mạnh cụm từ hai thành viêni ở đây một cách đầy ẩn ý.

Các manager xôn xao, nhìn nhau dò hỏi. Tôi hơi căng thẳng. CD Nguyên ngoảnh nhìn về bàn, gương mặt trống rỗng. Anh lên tiếng, giọng nói lạnh lùng thuần tuý công việc:

-Người điều hành hãng phim và sản xuất chương trình là cô Katherin Trần. Có lẽ nhiều vị ở đây chưa biết mặt. Cô ta là con gái ông Trần, chủ của Red Sun. Cô ấy cũng là vợ sắp cưới của tôi.

Những gương mặt ngồi quanh bàn bỗng giãn ra. Những nụ cười. Một vài người đứng lên chìa tay chúc mừng. Theo phản xạ tự nhiên, tôi cũng đứng dậy. Nhưng bất thần, các khớp xương ở đầu gối và mắt cá chân của tôi nhói buốt, rã rời. Cảm giác đặc biệt mà tôi chỉ cảm thấy mỗi khi căm ghét cùng cực, phẫn uất vì một thứ tôi thiết tha từ lâu đã bị giằng mạnh ra khỏi tay, bị cướp đi ngay trước mắt mình. CD Nguyên mời mọi người ngồi lại bàn, để anh gửi thiệp mời đám cưới. Tôi là người nhận thiệp cuối cùng. CD Nguyên nói với tôi, như với tất cả những người khác: “Thu xếp thời gian và đến chung vui với gia đình chúng tôi!”. Một câu nói xã giao, nhưng tôi chỉ nhìn thấy trong đó một sự mỉa mai đầy tràn. Ngón tay run rẩy, tôi lật nắp phong bì, rút thiệp ra xem. Sự tò mò va nỗi oán hờn như tia lửa hàn nóng rãy, cắt vào da thịt tôi. Lễ ở nhà thờ. Tiệc khách sạn sáu sao. Quan khách được yêu cầu mặc lễ phục. Trước khi rời phòng họp, tôi đi lướt ngang qua CD Nguyên. Tôi tự nhủ lớp phấn phủ kỹ trên mặt không để lộ làn da tái nhợt. Bất thần, tôi nhìn thẳng vào Nguyên. Đôi mắt thiết tha nung nấu khiến anh khựng lại. Tức khắc CD Nguyên nhìn sang hướng khác.

Tôi về phòng làm việc. Giao xong việc cho các nhân viên, tôi đọc lướt qua các trang tin tức kinh doanh trên net. Đầu óc tôi vẫn lởn vởn những ám ảnh về đám cưới của CD Nguyên và Kat Trần. Điện thoại bỗng rung nhẹ. Số điện thoại của Tài. Kể từ sau cái job thất bại với Ano mà tôi đứng ra lãnh trách nhiệm thay, Tài mau ***ng tự nguyện trở thành tâm phúc của tôi. Thông qua tai mắt của anh ta, tôi nắm rõ hơn ý tứ các nhân viên phòng Sales. Thỉnh thoảng, tôi nhờ Tài vài việc lặt vặt bên ngoài công việc. Anh ta giúp tôi một cách mau ***ng, nhiệt tình… Tôi trả lời di động. Đầy hồi hộp, Tài cho biết anh vừa vớ được mối bán căn hộ cao cấp khá hời. “Hoàng Anh, cô tới đây xem ngay nhé. Tôi chờ. Mau lên!”. Theo cách Tài nói, nếu như tôi bỏ lỡ mối này, thì phải rất khó khăn và rất lâu nữa tôi mới kiếm được căn hộ ưng ý. Có lẽ Tài nói đúng. Cô hội không tới nhiều lần. Mặt khác, tôi cũng cần đi ra khỏi đây, chí ít là thoát ra khỏi những suy tính ngột ngạt lúc này.

Căn hộ đẹp hơn hình dung. Tầng năm. 72 mét vuông. Phòng khách. Hai phòng ngủ. Bếp. Nội thất được trang hoàng vừa vặn, trang nhã. Tôi bật cửa sổ, nhìn xuống thảm cỏ công viên. Một chung cư cao cấp đúng nghĩa. Thang máy, siêu thị, công viên và vô số các tiện ích trong môi trường sống không chê vào đâu được. Người đàn ông trung niên chủ nhân căn hộ có đôi mắt buồn thảm khác lạ. Ông ta dẫn tôi đi xem các phòng, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn tôi âu lo. Có lẽ, ông ta quá ngán ngẩm những kẻ mơ mộng. Đến xem nhà và nuốt nước bọt thèm thuồng, nhưng không có đủ tiền để mạnh dạn trả giá. Ông ta nhìn tôi đờ đẫn:

-Cô sẽ mua căn hộ này chứ?

-Giá hơi cao… – Tôi lưỡng lự – Ông có thể bớt cho tôi được khô