pacman, rainbows, and roller s
Công Ty

Công Ty

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324952

Bình chọn: 7.5.00/10/495 lượt.

ề hết, nhà thờ vắng vẻ. Tôi đi chầm chậm bước vòng qua các dãy hành lang có hàng rào sắt chạm cặp theo những bước tường bên ngoài. Dáng vẻ tôi giống như một người nhàn tản đi vãn cảnh, đôi lúc dừng lại ngắm nhìn một bức phù điêu nhỏ, ghi khắc những lời cầu xin ân huệ lên các đấng tối cao hay vì phép màu nhiệm nào đó đã thành hình. Một ông cha mặc áo đen cầm quyển sách đi ngang, nhìn lướt qua tôi, đôi mắt trong vắt hiền hậu nhưng hình như thấu suốt lòng dạ kẻ khác. Tôi giật mình, vội vã ngoảnh đi. Ở vòm cửa hõm sâu cuối bức tường, có một băng ghế nhỏ. Tôi ngồi ghé vào, mở túi xách, lấy ra tấm thiệp cưới xem lại.

Còn nửa tiếng mới tới giờ CD Nguyên và Kat làm lễ trước bàn thờ Chúa. Không phải là người thân trong gia đình, nên tôi không được mời dự lễ. Nhưng tôi vẫn đến, một cách bí mật. Sẽ không ai để ý đến tôi. Tôi sẽ không làm gì gây xáo trộn. Đơn giản, tôi chỉ muốn chứng kiến, muốn được nhìn bằng chính mắt mình một chương quan trọng câu chuyện hôn nhân khôi hài bi thảm. Tôi phải đối diện nỗi đau khi thấy người đàn ông tôi yêu chính thức thuộc về kẻ khác. Tôi cần xem cô gái yêu tôi chấp nhận một cuộc sắp đặt giả trá. Phải, thấm thía tất cả những trò hề nghịch dị ấy, tôi sẽ biết mình cần làm gì tiếp sau. Đầu óc tôi căng ra, phác thảo đo lường đường đi nước bước. Nhưng bên trong ***g ngực tôi, lại là cảm giác nghẹt thở và đau đớn. Thật kỳ quặc. Khi phải cạnh tranh để có một chỗ làm tốt, bày ra mưu mẹo để đạt chức vụ cao, tôi tỉnh táo và đầy phấn khích. Khi phải toan tính hay nhúng tay vào tội lỗi để có tiền có nhà, tôi bất chấp. Nhưng vì sao, khi chiến đấu chiếm lấy tình yêu và hạnh phúc, cảm giác sợ hãi lại len lỏi trong tôi? Gương mặt tôi phẳng lặng khuất dưới đôi kính râm lớn. Mái tóc uốn dài của tôi chải đúng nếp. Bộ quần áo xanh sậm tôi mặc đúng kiểu và rất sang trọng. Đôi giày cao gót của tôi đính những hạt đá lấp lánh kiêu sa. Chỉ có hai bàn tay tôi cứ tái nhợt đi, các ngón tay chốc chốc lại run rẩy. Chưa bao giờ tôi thấy bất an và lo âu như lúc này. Hoàng Anh, con người bình tĩnh và khôn ngoan của mi biến đâu rồi? Hàng loạt câu hỏi dội đến, như những đợt sóng xám đen, càng lúc càng dâng cao như muốn nhấn chìm tôi. Mắt tôi mờ đi. Không, chỉ là một đám mây che lướt mặt trời trong giây lát.

Bất chợt, tôi thèm được vịn vào một ai đó, hoặc một điều gì đó. Kể từ ngày ra trường, bao nhiêu thời gian trôi qua, tôi chỉ biết vạch ra vài mục đích rành mạch: Tiền, chức vụ, nhà cửa. Nhưng hình như mấy thứ đó không đủ. Người ta còn cần điều gì khác sâu xa hơn, vững chãi hơn. Trước kia, tôi không thích quan tâm đến những điều mơ hồ. Nhưng càng về sau này, tôi càng nghiệm ra đòn đau nhất, dễ quật đổ mình nhất không đến từ bên ngoài, mà nó mọc ra trong chính đầu óc tôi. Tôi chẳng có gì để tin tưởng, để hy vọng, để hỗ trợ tinh thần. Đã lâu lắm rồi, tôi loại bỏ những từ tình thân, lòng thương yêu ra khỏi vốn từ vựng. Hoặc khi phải dùng đến, tôi cũng chẳng đoái hoài ý nghĩa bên trong của chúng. Một cô gái đơn độc bươn chải đất thành phố để lập thân như tôi không bao giờ cho phép mình yếu đuối. Tôi đã thành công khi tự tạo dựng cho mình một lớp vỏ rắn chắc. Tôi đi từ thành công này sang thành công khác. Chẳng có gì phải ngại ngần khi người ngoài hay chính tôi tự xếp mình vào hàng ngũ những kẻ thành đạt sớm. Thế nhưng, phải chăng trong sâu thẳm, tôi vẫn thèm khát phút giây được buông vũ khí xuống, được dựa vào một bờ vai vững chãi và tin cậy, trút bỏ hết những lo lắng muộn phiền, và có thể khóc mà không lo sợ gì. Gia đình, má và em trai ở quá xa. Họ thương yêu tôi thật đấy. Tôi có thể chia sẻ, lo lắng vật chất cho mọi người ở nhà. Nhưng họ làm sao hiểu thấu và chia sẻ những vấn để khó khăn luôn tiếp nối của tôi. Chỉ có CD Nguyên mà thôi. Anh chính là hình mẫu hoàn hảo cho giấc mơ. Hơn thế nữa, anh còn là một đảm bảo chắc chắn cho tương lai của tôi, giúp tôi tiến lên những nấc bậc cao hơn nữa trong cái đời sống vốn dĩ bất trắc và khó lường. Vì vậy, tôi không thể buột mất Nguyên. Lắc nhẹ đầu, tôi gắng hít thở bình thường. Chỉnh lại cái kính lớn che mắt, tôi nhìn kỹ bàn tay mình. Tôi nghiến răng. Nó không được phép run lẩy bẩy nữa. Nó phải ghì giữ lấy thứ tôi muốn…

Tôi đã chuyển về căn hộ tầng năm của mình từ hôm kia. Nội thất có sẵn. Tôi chỉ việc chuyển một ít sách vở, quần áo và xách theo cái máy laptop. Những vật dụng cũ kỹ từ thời sinh viên như cái bếp điện, tấm chăn cũ tôi nhét sâu dưới đáy rương nhôm. Cái rương vẫn gửi bên nhà trọ cũ. Tôi không muốn mang theo bất kỳ một dấu tích nào của thời nghèo khổ về nơi chốn mới. Đêm đầu tiên ở một mình trong căn hộ, tôi không ngủ. Lang thang từ phòng này sang phòng khác, mắt tôi mở thao láo. Không, không phải là cảm giác thoả mãn hay hài lòng. Lòng dạ tôi cứ trơ trơ. Tôi không bận tâm nhiều về khoản tiền 20 ngàn đô lấy của Kat để mua căn hộ. Có thể tôi sẽ trả cho cô ta vào một ngày nào đó, nếu tôi muốn. Nhưng nếu tôi tảng lờ, thì cũng không sao. Kat khá hào phóng. Say mê tôi bao nhiêu, cô ta rộng rãi bấy nhiêu. Những gì cho tôi, Kat chẳng tiếc rẻ gì đâu. Biết thừa như vậy, tôi đ