
ính .
– Sao lại không ?
– Vậy liên quan gì :-?? !
– Vì … anh yêu em mà …
Viết ra câu này , thật sự chẳng hiểu Chan có chịu suy nghĩ gì không nữa ? Hay chỉ nói như một trò đùa để trêu chọc con bé … như hắn vẫn thường làm … Cheer cười khẩy , dập tắt ngay mọi hy vọng của thằng nhóc .
– Vậy còn Nhi ?
Nhắc đến Nhi… Chan lại chợt cảm thấy bồi hồi , có cảm xúc gì đó len lói trong tâm hồn hắn , khẽ trỗi dậy , nhưng lại mau chóng bị dập tắt ngay . Bởi với Chan , Nhi đã là quá khứ rồi , hắn quan tâm và muốn nâng niu hiện tại nhiều hơn .
– Là mối tình đầu của tôi …
– Vậy chắc khó quên lắm nhỉ ?
– Không ! Sắp quên rồi !
– Tại sao :) ?
– Vì em đang giúp tôi !
Nghe Chan nói đến đây , tim Cheer như trật nhịp . Nó bỗng dừng lại trong giây lát , không biết nói gì tiếp . Tại sao Chan lại có thể tự tin như thế nhỉ ? Điều gì khiến hắn nghĩ rằng Cheer sẽ tự nguyên ” giúp ” hắn cơ chứ ? Hay là hắn… đã đoán ra được điều gì rồi ?…
Không ! Không thể được !
Làm như thế thì mất mặt lắm !
Bặm môi , Cheer liền phủ đầu ngay lập tức .
– Đừng hòng ! Nói thế này thì có lẽ là hơi xúc phạm , nhưng đối với cô ta , anh chỉ là một món đồ cũ kỹ , chơi chán rồi thì vứt đi ! Tôi có lỗi gì khi vội vàng nhặt lấy , nâng niu và chăm sóc “nó” … cho đến khi tâm hồn “nó” hoàn thiện thì cô ta lại bước tới . Ghen tức vì người khác ” giành ” mất món đồ chơi cũ của mình . Tất nhiên , vật muốn theo chủ cũ . Tôi không trách . Nhưng cơ hội để tôi ” nhặt ” nó thêm một lần thứ 2 … Tuyệt đối không có đâu ! – Mặc dù , nói ra những lời này , khiến con tim nó đau lắm . Nhưng thay vì cứ để vết thương mưng mủ mãi , thì nó thà tự mình rạch ra một nhát rồi băng bó nó lại cho vết thương liền mãi còn hơn .
Nói rồi ! Không cần biết Chan sẽ trả lời ra sao , Cheer vội vàng out nick . Để lại cho Chan một cảm giác vô cùng hụt hẫng , không biết nói sao , không kịp nói gì … Mặc cho hắn đã hết lòng giải thích , dùng hết can đảm của mình để nói ra cái điều mà bấy lâu giấu kín … Vậy mà con bé lại trả lời phũ phàng như vậy … Chẳng nhẽ có uẩn khúc gì bên trong ? Hay là do trước đó hắn đã đùa cợt quá trớn ! Nên bây giờ , đến khi nói thật lòng thì lại chẳng có người tin …
Cắn môi , đắng thật !
…………………………..
Sáng ngày hôm sau , vẫn như thường lệ , Cheer lại dậy từ sớm để tập chạy , nhưng , ngày hôm nay có chút khác so với mọi ngày , lướt qua con hẻm đó … nó không còn thấy hình bóng quen thuộc của ai đó vẫn đứng chờ ở đấy nữa … Khẽ lắc đầu , một chút buồn hiện lên trên đôi mắt …
Ngày hôm nay bước chân của nó có vẻ nặng nề hơn so với mọi hôm , nó không còn quan tâm đến việc thời gian đạt được hôm nay có ngắn hơn so với hôm qua không nữa , bởi … dừng lại trước mắt nó… có lẽ chính là lý do khiến ngày hôm nay Chan không xuất hiện . Chan đi cùng Nhi !
Vừa mới dừng lại ở cổng trường , Cheer như chết đứng khi thấy Nhi khoác tay Chan kéo xềnh xệch đi nhìn rất thân mật , tim nó quặn thắt , như hàng ngàn mũi tên đâm vào tim khiến lòng nó nhói lên khôn xiết …
Vẫn cố giữ bình tĩnh , Cheer vội vàng dừng chân lại , bước chậm hơn , tránh làm phiền “ người khác “ !
Sự xuất hiện của nó dường như vô hình , nó không muốn , vì nhìn thấy vẻ mặt nó lúc này mà cô ta lại càng thêm đắc ý . Cheer quyết định lặng lẽ đi vào lớp , chuyện nó nhìn thấy ngày hôm nay , nó cũng sẽ không thắc mắc thêm với Chan nữa . Bởi Cheer biết , biết càng nhiều , tim càng đau … thôi thì biết ít đi một chút , cho lòng nó thanh thản !
………………
Nói thì nói vậy , nhưng suốt cả ngày hôm ấy , sự khó chịu được thể hiện rõ trên khuôn mặt nó , những hình ảnh đó không sao thoát ra khỏi tâm trí con bé được . Thậm chí lúc nhìn thấy thầy giáo dạy trên bục giảng , nó cũng chỉ nhìn ra thành hình Chan và cái Nhi đang nắm tay nhau tung tăng rảo bước . Càng nghĩ , nó càng muốn lồng lộn hết cả người lên , không sao kiểm soát nổi cái cảm giác tức tối vô cùng khó chịu này !
Khổ sở thật … sống phụ thuộc vào tình cảm của người khác …
Cheer cười nhạt , cố gắng cúi gằm mặt xuống bàn , để quyển sách giáo khoa úp lên đầu , che đi khuôn mặt đang nhăn lên vô cùng xấu xí của nó …
Thằng Yan ngồi cạnh , nhìn thấy thế , cũng thở dài bất lực …
……………………………….
Chiều hôm ấy trở về nhà , vừa mới bước tới gần đầu ngõ , nó đã nghe thấy tiếng mọi người xôn xao , tò mò bước tới gần hơn , nó nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của một người đàn ông … Cảm giác xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc này khiến nó nôn nao , vội vàng lục lại trong ký ức … Nó dần nhớ ra … đây chính là người đàn ông ngày bé thường ôm nó chơi trò “ nhổ củ cải “ … chính là người đàn ông thường đưa nó đi nhậu nhẹt cùng đám bạn rượu của lão … chính là người đàn ông mười sáu năm trước đã bỏ nhà ra đi … đến một vùng đất mới … tìm một cuộc sống mới ở nơi xa xôi … chính là… người đã tự tay đập vỡ mất cái “hạnh phúc gia đình giả tạo” của nó … Là ông ta !
Con Cheer như chết đứng , nhìn lão đang đứng chần chừ ở trước cửa nhà mình với đống hành lý dưới chân , rồi ngỡ ngàng , lão quay ra … nhìn nó … Đôi mắt rung lên như hy vọng , khuôn miệng móm mém nở một nụ cười h