XtGem Forum catalog
Cửa Cấm – Quỳnh Dao

Cửa Cấm – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321675

Bình chọn: 8.00/10/167 lượt.

lòng bồi hồi xao xuyến.

– Em… đang nghĩ… nghĩ… về khu vườn lớn này – Cô bé trả lời lấp lửng. – Tại sao lại có ma quỷ?

– Nghe đâu từ hồi ông cố nội anh có một bà dì rất trẻ và rất đẹp, nhưng lại mang lòng yêu thương một anh tú tài ở nhờ trong nhà, ông cố nội nhà anh bắt được nên buộc bà dì phải đâm đầu xuống giếng, cái giếng ấy nằm trong vườn sau của Lạc Nguyệt Hiên. Ai ngờ anh tú tài kia cũng nặng tình quá, cũng đã thắt cổ tự tử ngay tại thư phòng. Từ đấy ở Lạc Nguyệt Hiên bắt đầu có ma, ma đàn ông và ma đàn bà. Đến đời phụ thân của ông tổ nhà anh, bà nội của ông tổ ngược đãi một bà dì, bà dì cũng đâm đầu xuống giếng, từ đó ma quỷ càng hoành hành dữ dội. Rồi cô người hầu của ông nội anh không biết vì lý do gì cũng thắt cổ tự tử ngay tại cái đình nhỏ ở Lạc Nguyệt Hiên, người ta đồn đấy là ma quỷ đòi nợ, cho nên ông nội anh mới quyết tâm dọn đi chỗ khác. Từ ngày dọn nhà vào trong thành đến giờ, không xảy ra chuyện gì nữa, nhưng chuyện ma quỷ ở Hàn Thông Viên, gần xa đều biết cả.

Xảo Lan nghe rất chăm chú, tâm trí cô bị thu hút bởi việc bà dì bị bức nhảy xuống giếng. Chuyện cũ của một gia đình lớn lúc suy lúc thịnh, cô đã quen nghe rất nhiều. Đôi trai gái tự tử vì tình ấy liệu có mãn nguyện không? Hồn họ vẫn bay lởn vởn trong khu vười này ư? Cô khẽ thở dài.

– Em làm sao thế? – Nguyên Khải cất tiếng hỏi.

– Em không sao cả. Anh có tin là có ma thật không?

– Nói thực anh không tin. Anh dám ở trong Lạc Nguyên hiên, em tin không? Xem những con ma ấy làm gì nổi anh nào?

– Ôi, đừng, chớ làm thế! – Cô bạn vội can ngăn – Biết anh to gan là được rồi, tội gì phải mạo hiểm.

– Em sợ gì? Sợ anh chết à? – Nguyên Khải vừa hỏi vừa nghiêng đầu nhìn Xảo Lan, ánh mắt cậu dừng lại trên khuôn mặt non nớt và dịu mướt của cộ Xảo Lan lại đỏ mặt, gương mặt ửng hồng khiến Nguyên Khải tự nhiên cảm thấy lòng xao động. Có lẽ đây là giây phút đầu tiên cậu bắt đầu hiểu được thế nào là tình yêu nam nữ. Và cũng trong giây phút đó, cậu bất ngờ phát hiện thấy nét đẹp mới mẻ trên khuôn mặt đã quen nhìn từ khi còn bé của cô bạn gái. Ánh mắt cậu cứ dán chặt vào khuôn mặt ấy, không tài nào bứt ra được.

– Em cấm anh không được nói dại! – Xảo Lan nhỏ nhẻ trách – Em không muốn nghe chuyện chết chóc.

– Nhưng… em có lo anh chết không? – Cậu cố ý trêu chọc, và chính cậu cũng không rõ tại sao mình lại trêu chọc cô như thế.

– Thôi được, sợ sợ! Anh bằng lòng chưa? Đừng nói chuyện chết nữa, được không? – Xảo Lan nói liền một mạch, mặt càng đỏ tưng bừng.

Cậu trai cười với vẻ mãn nguyện kỳ lạ:

– Anh nói cho em biết, anh không chết đâu. Anh sẽ bảo vệ em mãi mãi.

Mãi mãi! Hai chữ ấy thật kỳ lạ, nó biểu thị sự vĩnh hằng có giới hạn. Một cô gái mười ba tuổi hiểu sao được ý nghĩa của hai chữ ấy? Nhưng cô đã dễ dàng đỏ mặt. Sự trưởng thành thường đến một cách bất ngờ như thế chăng, ai tránh được?

Thật vậy, chẳng ai tránh được. Đến năm mười sáu tuổi, cơ thể cô đầy đặn và xinh đẹp như hoa như ngọc. Cầm gương lên soi, cô cũng hiểu được mình có nhan sắc. Còn Nguyên Khải, năm mười sáu tuổi đã quỳ kỳ thi Hương và đỗ tú tài, chỉ còn đợi lên tỉnh để thi Hội. Từ cổ chí kim đã có biết bao giai thoại về tài tử giai nhân. Gia đình họ Hàn và gia đình họ Bạch đã đi lại với nhau từ lâu, lại là chỗ họ hàng xa, con cái họ đã chơi bời với nhau từ nhỏ, bây giờ chúng đã trưởng thành, đã không cãi cọ nhau, không còn lúc thì bỏ nhau, lúc lại giảng hòa với nhau nữa. Cả hai đều tỏ ra lễ phép, ngoài mặt thì có vẻ khách sáo và xa lánh, nhưng trong bụng thì cậu trai cứ ngắm nhìn cô gái và cô gái cũng nhìn lại cậu trai một cách bẻn lẻn thẹn thùng. Bao nhiêu cảm tình, bao nhiêu tâm sự đều được biểu đạt sâu sắc, đầy đủ và rất rõ ràng. Thế rồi một hôm, mẹ Xảo Lan tìm thấy một mảnh giấy trong hộp đựng đồ trang sức của con gái. Mảnh giấy viết:

Trong tay, anh vũ vàng

Trước ngực, phượng hoàng thêu

Liếc nhìn nhau chi mãi

Thà chung kiếp uyên ương

Chẳng cần căn vặn, Hàn phu nhân cũng biết đây là nét chữ của chàng trai nhà họ Bạch. Cái kiểu tỏ tình vụng trộm thế nào còn ra thể thống gì nữa! Vả lại, anh chàng mới kiêu căng tự phụ chứ! Hàn phu nhân gọi ngay con gái đến trước mặt nói cho một trận đến nơi đến chốn, Xảo Lan chỉ cúi gầm mặt, nước mắt lưng tròng, mặt đỏ bừng, lặng im không nói gì. Sau khi chỉ bảo đâu vào đấy, Hàn phu nhân giận dữ đe nẹt:

– Từ giờ trở đi, tao không đưa mày đến nhà họ Bạch, và cũng không cho phép cái thằng Nguyên Khải bén mảng đến nhà này nữa!

Như bị sét đánh ngang tai, Xảo Lan hoảng hốt ngẩng lên liếc nhìn mẹ một cách bối rối và cầu khẩn. Nàng không dám biện bạch, không dám hé răng, không dám cãi lại, nhưng nước mắt ứa ra, trông thật nẫu lòng nẫu ruột! Hàn phu nhân cố ý không ngó ngàng tới, bà đứng lên đi ra, vừa đi vừa dọa:

– Bây giờ tao phải sang nhà họ Bạch nói cho anh chàng ấy biết thế nào là luân lý!

– Mẹ! – Lúc này Xảo Lan mới hoảng hốt kêu to như van xin.

– Không phải nói nhiều! Mày hãy ở nhà đóng kín cửa mà nghĩ kỹ đi!

Mẹ đi rồi, còn lại một mình, Xảo Lan ở lì trong phòng thêu của nàng và khóc tức tưởi suốt cả buổi chiều, lòng nàng đau như da