Snack's 1967
Cùng anh dây dưa không rõ

Cùng anh dây dưa không rõ

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326713

Bình chọn: 9.00/10/671 lượt.

xong sững sờ, nhưng vẫn cắn răng nói: “Đúng!! Bác sĩ Mạnh nói đúng, tôi nhất định sẽ chuẩn bị tinh thần, thể hiện tốt thành ý để theo đuổi bác sĩ Mạnh.”.

Mạnh Cổ cười để lộ ra hàm răng trắng như tuyết “ Vậy hiện tại tôi sẽ giúp cô làm thủ tục, tối nay nhập viện.”.

“Bác sĩ Mạnh” Trần Nhược Vũ nắm chặt tay Mạnh Cổ

Mạnh Cổ mỉm cười nhìn cô, để cho cô muốn nói không có tiền không có bệnh mà không nói được, cô càng yếu thế, hắn càng đắc ý.

“Bác sĩ Mạnh, anh làm ơn nhất định phải cho tôi ở phòng bệnh của anh, như vậy mỗi ngày tôi mới có thể gặp anh. Mỗi ngày gặp anh tôi mới có thể vui vẻ mà không cần phải chịu nỗi tương tư”.

“Cô yên tâm”…Mạnh Cổ tiếp tục tươi cười nói “Tôi sẽ để cô ở ngay trong phòng bệnh của tôi, thế thì tôi mới có thể quyết định xem khi cô kiểm tra sẽ dùng loại thuốc gì, mới có thể kiếm tiền từ cô, để cho cô phải thiếu nợ.”

“Thế thì quá là phiền bác sĩ Mạnh rồi” Lời nói như thế nhưng tay cô gắt gao giữ chặt Mạnh Cổ.

Mạnh Cổ không sốt ruột, cũng không rút tay về, cười cười nói: “Tôi đã nói rồi cô đúng là chỉ thích kéo tay tôi thôi”

“Bác sĩ Mạnh quả thật rõ ràng từng chút một!” Không tiếp tục lôi kéo thì phải làm sao thì hắn mới không đi kê đơn thuốc đây.

“Nghe nói bác sĩ nếu tự ý kê đơn thuốc, chẩn đoán bệnh một cách bừa bãi, không đáng phải kiểm tra, bệnh nhân có thể làm đơn khiếu nại.”.

“Cô nói yêu tôi, muốn theo đuổi tôi, như thế nào lại muốn tố cáo tôi?”

Mặt hắn dày chết mất!!!

“Tôi sẽ không quản ngại mà giúp người thân, bác sĩ Mạnh sai ở đâu tôi sẽ giúp anh sửa cho đúng.”.

“Muốn tôi trở thành người thân của cô đến như thế?”?” Mạnh Cổ cười ngả ngớn, cúi nhìn tay cô đang nắm chặt cánh tay hắn.

Đồ lưu manh.

Trần Nhược Vũ nắm tay chật chặt, suy nghĩ biện pháp trước khi bất lực phải buông hắn ra.

“Không phải người thân, hơn hẳn người thân ấy chứ.” Cô nói có ý gì đây, cô cũng không biết nữa.

Cũng có thể là hắn không dám bắt cô nằm viện đi? Nhưng Cao Ngữ Lam cũng đã từng nói với cô, Doãn Tắc có lần chỉ là trật chân thôi mà cũng ở tay bác sĩ Mông Cổ này mất một số tiền liền lớn. Huống chi là cô, hắn càng đắc hạ ngoan thủ.

Nếu không chờ lúc hắn ta ra ngoài cô sẽ bỏ chạy, có người bảo vệ đã nói nếu đi đến WC mà mặc quần áo bệnh nhân thì sẽ không bị quản lý rồi, mất mặt liền mất mặt, dù sao cô cũng không phải lần đầu tiên. Lần này cô còn thiếu bệnh viện tình, chạy trốn đúng là quá hợp tình hợp lí. Nếu đêm nay tim vẫn đập nhanh, cùng lắm là đến ngày mai cô đi đến bệnh viện khác kiểm tra lại là được.

Đang suy nghĩ, cô chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện, trong đó dường như có giọng nói đôi chút quen thuộc. Ngay sau đó có người vào tới, thanh âm kia quả thật rất quen, là Lương Tư Tư.

“Nhược Vũ, Nhược Vũ”

Mạnh Cổ xoay người, dùng cánh tay không bị nắm để kéo chiếc mành ra, Trần Nhược Vũ thoáng giật mình, nhanh chóng thả tay còn lại của hắn.

Lương Tư Tư tìm thấy Nhược Vũ, ngay đầu tiên nhìn thấy hai bàn tay đồng thời tách ra, hết nhìn bên này một chút rồi lại nhìn bên kia một chút, cười nói: “Đây nhất định là bác sĩ Mạnh, tôi là Lương Tư Tư, bạn cùng phòng của Nhược Vũ”

Mạnh Cổ gật đầu, vẻ mặt ôn hòa “Tôi là Mạnh Cổ”

“Nhược Vũ thường nói tới anh, hôm nay đúng là hữu duyên, đã được gặp mặt”

“Tư Tư” Trần Nhược Vũ kinh hãi, cô khi nào thường thường nhắc đến Mạnh Cổ, cô đều là giấu tận đáy lòng a.

Cho dù cô có nói qua thì cũng chỉ mới có một lần liên quan đến bác sĩ.

Chờ một chút, Tư Tư sao lại tới, mà biết tên tuổi Mạnh Cổ.

“Cô hôn mê, Lương tiểu thư có gọi điện đến đây, tôi thay cô nhận”

“Bác sĩ Mạnh nói cậu ở bệnh viện, tớ liền vội vàng đến đây”

Hai người một hỏi một đáp, phối hợp ăn ý, cuối cùng còn đưa mắt nhìn nhau, mỉm cươi trăm miệng với đối phương nói: “Làm phiền rồi”

Trần Nhược Vũ nhìn hai người họ, tuấn nam mĩ nữ sóng đôi, một nam anh tuấn khí suất mạnh mẽ, một nữ xinh đẹp rung động lòng người, không khí hòa hợp, vui vẻ bên nhau. Trong đầu cô nhất thời hiện lên một từ có hơi bất nhã. Loại nam nữ gì thế này.

Được rồi, cô thừa nhận, là tâm địa cô đen tối, cô gian ác. Thật ra thật lòng mà nói hai người này đứng một chỗ quả thật rất xứng đôi.

“Cậu đã thấy đỡ chưa?” Lương Tư Tư lại gần hỏi.

“Đã tốt hơn rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Lương Tư Tư không đồng ý, ngược lại còn quay sang Mạnh Cổ: “Bác sĩ Mạnh, tình trạng của Nhược Vũ có thể xuất viện không?”

“Tim cô ấy đập quá nhanh, tôi để nghị cô ấy nên làm lại điện tâm đồ, như vậy mới có thể yên tâm một chút”

“Được, làm đi” Lương Tư Tư rất thoải mái “Làm phiền bác sĩ Mạnh”

Trần Nhược Vũ thầm than thở, Mạnh Cổ nhìn cô một cái rồi đi ra ngoài.

Lương Tư Tư nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở tại cửa ra vào, lập tức xoay người lôi kéo tay Trần Nhược Vũ kích động.”Là anh ấy đúng không, cái người mà cậu hay nói đáng ghét gì đó sao. Ê ê, Nhược Vũ, phương thức cậu hình dung quá hàm súc rồi, cái này không gọi là đẹp trai, mà phải gọi là rất tuấn tú có được hay không. Vừa tuấn tú vừa rất có khí chất, có đúng hay không?”

Đúng vậy, có khí chất, còn là áo mũ chỉnh tề, nhưng. . . . . .

“Cậu có nhìn thấy ánh mắt của