Insane
Cùng anh dây dưa không rõ

Cùng anh dây dưa không rõ

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328363

Bình chọn: 8.5.00/10/836 lượt.

cái túi ra, bỏ một viên kẹo vào trong miệng. Mùi sầu riêng nồng đậm hòa tan trong miệng cô, tâm tình không tốt một ngày cũng nháy mắt mà bay đi

Cô cầm di động nhắn cho Mạnh Cổ: Chữ quá xấu rồi

Một lát sau, Mạnh Cổ gọi tới, cô nhận máy

“Trần Nhược Vũ, em thật bắt bẻ”

“Em là nói lời thật lòng” Bởi vì trong miệng còn kẹo, thanh âm của cô ong ong

Mạnh Cổ hiển nhiên là hiểu, anh hỏi: “Kẹo ăn ngon không?”

“Ăn ngon”

“Vậy chúng ta coi như hòa?”

“Không có”

Trần Nhược Vũ đáp nhanh hơn, đem Mạnh Cổ phản bác. Bên kia điện thoại im lặng một hồi, sau đó cô nghe Mạnh Cổ nói: “Trần Nhược Vũ, chẳng lẽ em không thể biết điều một chút sao? Em vừa ăn kẹo, vừa hướng anh tự cao tự đại là có ý gì?”

“Đây không gọi là tự cao tự đại, cái này gọi là có nguyên tắc. Anh còn không nói lời xin lỗi, tại sao phải hòa hảo. Hơn nữa, lúc đầu em cũng có tặng kẹo cho anh mà, còn tặng anh móng heo chân gà, còn có cả giò hầm cách thủy nữa đấy”

“Mà anh đến một hớp cũng không được ăn”

“Anh trách ai chứ?” Trần Nhược Vũ ăn kẹo, phản ứng cũng mau hơn rồi, mồm miệng lanh lợi, tâm tình tương đối tốt

Vấn đề này là hỏi khó Mạnh Cổ rồi. Anh ho hai tiếng, lại ho khan cái nữa, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Được rồi, trước kia là anh có chút không lễ phép”

“Nói xin lỗi, là ba chữ đó, như vậy mới tương đối chính thức”

“Trần Nhược Vũ”

“Làm gì”

“Em có chịu nhường hay không thì bảo?”

“Em cũng đâu bắt ép anh”

Điện thoại đầu bên kia yên tĩnh chốc lạt, Mạnh Cổ chợt nói: “Hừ, Anh bận rồi, chào”

Cúp máy liền cúp. Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, cũng nhấn phím tắt. Cô nuốt nhanh kẹo đường trong miệng, nhìn hộp chuyển phát trên bàn một chút, đột nhiên cảm thấy Mạnh Cổ có chút đáng yêu. Phách Vương Long hung tàn cũng sẽ xấu hổ, ừ, thật là đáng yêu

Ngày này Mạnh Cổ không có gọi lại, Trần Nhược Vũ cũng không ngại

Ngày thứ hai, Mạnh Cổ không gọi tới, Trần Nhược Vũ có chút quan tâm

Ngày thứ ba, Trần Nhược Vũ thỉnh thoảng lưu ý tới điện thoại, vẫn không có bất kỳ tin tức nào của Mạnh Cổ. Cô không khỏi bắt đầu suy đoán anh rốt cuộc đang bận gì. Anh có tức giận cô hay là đang làm bộ làm tịch? Nhưng cô không cảm thấy mình có lỗi.Anh làm ra chuyện này, cũng không thể còn nuông theo anh có đúng hay không? Anh lấy thành ý làm bẳng hữu, bọn họ mới có thể giảm đi mâu thuẫn

Trần Nhược Vũ chợt nhớ tới,cô trước kia là muốn một tháng không để ý tới anh, kết quả ngày hôm trước đã phá bỏ rồi. Cho nên bây giờ cô không gấp, anh không tìm cô, cô cũng không nên để trong lòng

Cả ngày không có việc gì đặc biệt xảy ra. Hôm nay là chủ nhật, mọi người không đi làm nên cảm xúc dâng trào, các đồng nghiệp Trần Nhược Vũ đi ca hát, cô cự tuyệt. Trần Nhược Vũ theo lệ thường về nhà. Đi vào khu nhà trọ, lúc tới lầu nhà mình, thấy được vị tiên sinh vô cùng có nhân duyên với cô kia

Anh ta đang nằm dưới bụng chiếc xe hơi màu đỏ, hình như là đang sửa xe. Lúc Trần Nhược Vũ đi tới, gặp anh đang đứng lên, nói với người trong xe: “Tốt lắm, thử nhìn xem” Người trong xe khởi động máy, dẫn đến tiếng “Đột, đột, đột:, người nọ mừng rỡ nói: “Tốt lắm, tốt lắm, rất cảm ơn anh”

Tiên sinh qua đường nhiệt tâm cười cười, đem nắp động cơ cài lại. Người trên xe bước xuống, luôn miệng nói cảm ơn. Trần Nhược Vũ đến lúc này mới biết hóa ra người này lại làm việc tốt, anh giúp người khác sửa xe

“Xin chào” Lúc này, tiên sinh qua đường cũng nhìn thấy Trần Nhược Vũ, gật đầu chào cô

Trần Nhược Vũ cười tủm tỉm, cùng tiên sinh qua đường đi một đoạn

“Cô ở lầu này?” Người tiên sinh qua đường nhìn Trần Nhược Vũ chuẩn bị vào trong lầu, cười cười, chỉ chỉ căn phía sau lầu “Chúng ta cách nhau một căn, không nghĩ gần tới như vậy, trước kia lại chưa từng gặp qua”

“Đúng vậy a, một khu nhà trọ, còn phải chạy đến trên đường mới gặp”

Anh ta cười ha ha, lộ ra một hàm răng trắng tinh, cùng nụ cười của Mạnh Cổ, cảm giác có chút giống. Trần Nhược Vũ bất giác cùng anh sinh ra mấy phần hảo cảm. Anh vươn tay ra, tự giới thiệu mình: “Xin chào, tôi tên Chu Triết (*)”

“Trắc trở (**)?” Trần Nhược Vũ không ngừng cười. Cô lễ phép nghĩ bắt tay anh, Chu Triết vậy nhưng chợt nhớ tới, đem tay thu hồi đi : “Ngại quá, ngại quá, tôi quên mất tay chưa có rửa, có chút bẩn”

(*) Cái tên 周哲

(**) Đồng âm nhưng nghĩa khác Chu chiết = trắc trở 周哲.”

“Không sao” Trần Nhược Vũ bị vẻ mặt xấu hổ của anh chọc cười “Tôi tên Trần Nhược Vũ”

“Xin chào, cô khỏe. Tên cô so với tên tôi mạnh hơn nhiều. Tên tôi là Triết học, không phải quanh co đứt gãy. Chẳng qua lúc đặt tên cho tôi, cha mẹ lại luôn lo nghĩ triết lý cuộc sống, kết quả làm cho tôi bây giờ thật rất trắc trở”

Trần Nhược Vũ cười ha ha: “Tôi có một người bạn, tên cũng không hảo chút nào. Rõ ràng là làm bác sĩ, lại gọi là Mạnh Cổ”

Chu Triết ngẩn người, ngộ ra ý nghĩ gì đấy, cũng cười: “Ấy là vị bác sĩ rất lợi hại sao?”

“Anh nói giỏi y thuật có tính là lợi hại?”

“Ừ, khác biệt cũng thật lợi hại” Chu Triết cười nói: “ Lúc đó cô ngất đi nên không biết, anh ta đem hai người gây tai nạn kia sửa trị vô cùng thảm. Tôi nghĩ hai người đó khẳng định rất không hi vọng được anh ta cứu”

Trần Nhược Vũ lập tức t