
chuyện ngoài ý muốn, nàng làm rất nhiều loại túi thơm phòng ngự mê hương này, sử dụng phối hợp với từng trang phục, dù sao nếu muốn trên người thơm, nàng đã có nước hoa hoa hồng, hơn nữa loại túi thơm này nâng cao tinh thần thanh lọc khí, cho dù ở ngày thường cũng rất hữu dụng. Chẳng qua, Từ Man không tài nào ngờ được, phòng ngừa chu đáo của nàng lại sẽ có một ngày phải dùng tới.
Theo mùi hương thanh mát truyền vào mũi, đầu óc Từ Man cũng từng chút từng chút tỉnh lại, liên tưởng từ đầu đến cuối một lượt, liền lập tức tìm được mấu chốt. Cũng không biết là ai muốn hại nàng, cư nhiên để cho người khác tiết lộ bệnh tình của Lại sư phụ trước mặt nàng, dẫn dắt các nàng từ trong yến hội đến nơi này thăm bệnh, sau lại mua chuộc tiểu cung nữ kia, chuẩn bị mê hương cho các nàng, nhưng hiển nhiên lúc ban đầu cũng không hoàn toàn đốt mê hương, phải đến khi các nàng đi vào, đợi một lát, mê hương mới hoàn toàn phát huy tác dụng.
Bởi do mê hương mà tay chân Từ Man có chút tê dại, cho dù nàng cố gắng hấp thu dược tính từ túi thơm cũng cần một đoạn thời gian, nhưng ngay lúc nàng còn đang nghỉ ngơi, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Tim Từ Man bỗng chốc nhảy lên tới cổ họng.
Cước bộ chậm rãi mà tới, Từ Man giả vờ ngất xỉu, nắm chặt túi thơm trong tay, nằm nghiêng đầu nhắm hai mắt lại, cố gắng giảm bớt hô hấp.
“Ngươi cũng có ngày hôm nay, hừ! Ngươi không phải rất kiêu căng sao? Ngươi không phải đánh vào mặt ta sao? Ngươi không phải hại mẫu thân ta sao? Ta muốn xem thử, nếu mặt ngươi nở hoa rồi, còn có ai sẽ thích ngươi.”
Người nọ rõ ràng dùng thứ gì đó để bưng kín miệng mũi, đoán là cũng sợ mê hương này, Từ Man hơi hé mắt, từ khóe mắt nhìn lén ra, lại phát hiện người nọ lúc này đang cầm một thanh dao găm, nụ cười độc ác ngồi xổm bên cạnh mình.
Q.3 – Chương 87: Ngao Cò Tranh Nhau
Là Thục Mẫn, cư nhiên quả là Thục Mẫn, Từ Man cố gắng nín thở, không để cho mê hương tiếp tục ăn mòn đầu óc nàng. Ban nãy trong bữa tiệc, nàng đã để ý thấy Thục Mẫn bất thường rồi, nhưng không ngờ tới, nàng ta cư nhiên tính kế làm cho mình hôn mê, bây giờ còn muốn rạch mặt mình.
“Loại mê hương này là thứ tốt, càng đốt tới cuối cùng thì dược lực càng lớn, cho dù ta dùng dao khắc lên mặt ngươi, ngươi cũng không tỉnh lại được.” Thục Mẫn dùng khăn tay che miệng mũi, giọng nói có hơi bức bí, lại pha lẫn điên cuồng, “Hơn nữa chờ ngươi tỉnh lại, sẽ không ai có thể tra ra thuốc mê từ trên người ngươi, tất nhiên cũng không tra ra được bắt nguồn, thế nào, có phải ta cũng thật thông minh hay không?”
Lưỡi dao lạnh như băng dán lên mặt Từ Man, khiến cho Từ Man gần như không kiềm được mà rùng mình một cái. Kỳ thật nàng vẫn không hiểu được, ngoại trừ chuyện của An bát tử, mình rốt cuộc có xích mích gì với Thục Mẫn, bao nhiêu năm nay luôn nhắm đến mình còn không nói, một vài thủ đoạn nhỏ phiền phức cũng ấu trĩ buồn cười. Nhưng nàng ngàn vạn lần không ngờ tới, Thục Mẫn sẽ đột nhiên trở nên âm độc như vậy.
“Mê hương này mùi thật dễ ngửi.” Lưỡi dao chợt rời khỏi má Từ Man, Thục Mẫn đi đến cạnh bàn cầm lư hương còn đang đốt kia lên, nâng niu trong tay như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật.
Từ Man nằm trên mặt đất, tay chân dường như đã khôi phục tri giác được đôi chút, nàng ngẫm nghĩ, hiện tại mình nên nhảy lên đánh Thục Mẫn, hay là chờ lúc Thục Mẫn cầm dao tới, nhân cơ hội ngáng chân nàng ta té, sau đó lại hung hăng đánh cho một trận đây?
Ai ngờ, không đợi Từ Man hành động, chợt nghe bên ngoài có người ồn ào, dường như muốn đi vào, Thục Mẫn sợ tới mức giật mình, lư hương trong tay nghiêng đổ, hơn phân nửa mê hương bên trong đổ xuống bàn, mà Thục Mẫn cũng không còn kịp nữa, thả lư hương lại chỗ cũ, đoạn cầm lấy dao đi tới Từ Man, xem ra cho dù vào lúc như thế này, nàng ta cũng không muốn buông tha cho việc hủy hoại mặt Từ Man.
Nhúc nhích ngón tay, Từ Man dằn lòng xuống, mặc dù không biết bên ngoài là ai đến, nhưng nàng cũng không thể chờ chết, nghĩ trước quật ngã Thục Mẫn đã rồi nói sau, dù sao mình cũng có võ trong người.
Nhưng tiếp theo không có uy hiếp như dự đoán, cửa bị người từ bên ngoài đẩy đẩy, Thục Mẫn không có thời gian lưu lại cho Từ Man một kỷ niệm “Đã từng đến đây”. Oán độc mà tiếc nuối mở cửa sổ ra, đoạn xoay người đi ra ngoài.
Thục Mẫn vừa đi, Từ Man lập tức lại đem túi thơm che miệng mũi mình, hít vào một hơi thật sâu. Với sự hiểu biết về hương liệu của Từ Man và cả chi tiết mà Thục Mẫn lơ đãng lộ ra, xem ra loại mê hương này là hàng chất lượng tốt, có thể nhanh chóng hòa tan trong không khí, cho dù nhập vào thân thể, đợi sau khi người tỉnh lại, thành phần sẽ lặng yên biến mất, khiến không ai tìm ra được sơ hở. Vừa rồi lại nhìn động tác của Thục Mẫn, cho dù nàng ta mở lư hương ra, lại không có ý định hủy thi diệt tích, như vậy chứng minh trong tro hương cũng sẽ không lưu lại thành phần gì đặc biệt, quả thật là thứ giúp giết người cướp của tuyệt vời.
Lần này cửa lại bị mở mạnh ra, Từ Man thở dài một tiếng, không thể không nằm trở lại trên đất giả chết, cũng may túi thơm phát huy đủ tác dụng, không nói có thể đứng lên khôi phục như thường, mà