Cuộc chiến thượng vị

Cuộc chiến thượng vị

Tác giả: Tâm Nhụy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327131

Bình chọn: 7.00/10/713 lượt.

Huynh nói, sao bọn họ lại chắc chắc như vậy được, chúng ta tìm là bạn cũ của Từ thị mà?” Từ Man ho khan một tiếng, xoa xoa mặt, hiếu kỳ nói.

“Thà tin là có, còn hơn là không.” Từ Hải Sinh cũng không cảm thấy có gì không đúng, tiếp tục nói: “Lại nói, cái tính muội lười biếng như vậy, đột nhiên tích cực hẳn lên, ngoại trừ muốn biết chuyện gì đó, đời nào chịu khó như vậy.”

Từ Man bất mãn liếc hắn một cái, nói như thể cả thành Kiến Khang này đều biết nàng là con quỷ lười vậy.

“Thế, cái người nói là tiền quản sự của Trang gia sao rồi?” Từ Man nhảy xuống giường êm, đi qua ngồi xuống cạnh đại ca.

“Trong thời gian này vẫn để mắt đến lão, có điều…” Từ Hải Sinh nhíu mày nói: “Ngoại trừ thu mua vài tên chướng mắt trong phủ chúng ta ra, vị kia trong khoảng thời gian này cũng có liên lạc với vài viên quan chức vị thấp, cũng không đến chỗ Hữu tướng hoặc là Hoàng phủ.”

“Lão ta còn tới tìm huynh không?” Từ Man giương mắt nói.

“Đương nhiên, lão ta còn muốn càng nhiều chứng cứ chứ sao.” Từ Hải Sinh khinh bỉ nói: “Nếu không phải chúng ta còn có giá trị lợi dụng, sợ là lão đã chẳng tới từ lâu rồi.”

Từ Man im lặng, hơi cúi đầu, nếu không có chủ ý lần này của đại ca và phụ thân, sợ là đã không tra ra trong phủ cư nhiên còn có vài tên tàng đủ thâm, chỉ là thực đáng tiếc, lần này những người kia đều xác thực là tử sĩ, vừa bị chộp tới là chết.

“Huynh thấy, rốt cuộc là ai, mà cứ phải gây trở ngại cho chúng ta là sao?” Từ Man không tài nào hiểu được, chuyện này đã vượt qua phạm vi trong sách, trong sách chú trọng báo thù trong chốn hậu trạch hơn, không có nhiều tình tiết như vậy. Hơn nữa vì phụ trợ cho nữ chính Hoàng Tú Oánh, nên nhân vật phụ phối hợp diễn đều rất vụn vặn, còn không xuất hiện thế lực vừa thần bí vừa hung hãn như hiện tại. Đương nhiên, cũng có khả năng là đã xuất hiện, nhưng với chỉ số thông minh của Hoàng Tú Oánh thì chưa phát hiện ra thôi.

“Từ lúc mẫu thân bị đâm, vụ đầu độc, rồi đến chuyện muội bị bắt cóc, và cả chuyện xảy ra trong cung lần này, đều giống như một bàn tay đang bóp chặt cổ chúng ta, nếu không bắt được hắn, ngày sau chẳng phải chúng ta cứ phải sống trong nơm nớp lo sợ sao?” Từ Hải Sinh nhắc tới đây liền đầy bụng phẫn nộ, “Vả lại cữu cữu cũng cần một cơ hội, đem chuyện Đại hoàng tử và chuyện quân bị khống chế cùng một thể.”

Từ Man gật gật đầu, quả thật không thể để mặc chuyện này tiếp tục được, không ai chịu được nỗi đau mất mát, bởi vì không phải lần nào cũng có thể may mắn mà qua được.

“Người… đã đưa về rồi?”

“Yên tâm, lần này ít nhiều có Sơ Thanh biểu ca hỗ trợ, chắc chắn sẽ không có sai lầm.” Từ Hải Sinh mềm giọng nói.

“Muội luôn cảm thấy, có lẽ Trang Thành không phải là người xấu.” Từ Man mất tự nhiên nắn bóp túi tiền của mình, nói.

Từ Hải Sinh thở dài, lại không nói gì.

Sự tình còn nhanh hơn tưởng tượng, vốn là âm đang thầm điều tra, nhưng không đến nửa tháng sau, Ngự sử đột nhiên dâng tấu, nói là thân thế của phò mã Đại trưởng công chúa bất minh, xác thực không phải con cháu nhà họ Từ, mà nguyên thái phó của thái tử – dưỡng phụ của phò mã lại vì bệnh mà hôn mê, không thể chứng thật lai lịch này. Nhưng từ nguồn tin của một nhân sĩ đáng tin cậy cho biết, nói phò mã rất có thể là con trai của phản thần Trang Thành lưu lại năm đó.

Trên triều đình nhất thời xôn xao, chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, dù sao cũng là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ, hơn nữa có công chúa bảo vệ, nếu Hoàng đế có ý bỏ qua, biếm chức quan rồi thả về phủ công chúa là được. Nhưng nếu nói là lớn, thì chính là đào phạm, mà Từ gia cũng phạm vào tội chứa chấp khâm phạm, liên đới đến ba đứa bé do công chúa sinh cũng sẽ bị vạ lây theo.

“Khởi bẩm hoàng thượng, Từ gia cư nhiên lừa gạt thánh thính, nuôi dưỡng con trai tội thần trong nhà, cuối cùng còn lấy công chúa, quả thực là dối trên gạt dưới, đã phạm vào tội khi quân!” trên triều, Ngự sử mặt đỏ tía tai hô lớn, điệu bộ tràn đầy chính nghĩa.

Hoàng đế ngồi trên long ỷ, nhìn đám người Phái Bảo Thủ muốn xem kịch vui, tức giận đến nghiến răng lại chỉ có thể nói: “Chuyện này bất quá là dân gian đồn đại, không chính xác.”

Ngự sử kia lập tức quỳ rạp xuống đất, ra chiều vô cùng đau đớn nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, không có lửa làm sao có khói ạ, hoàng thượng, dư nghiệt của phản thần không trừ, khó an ủi Trực vương trên trời có linh thiêng a!”

“Hừ, lúc ấy Trực vương hi sinh vì nước, cho dù Trang Thành có con trai, lúc bấy giờ cũng vẫn còn quấn trong tã lót, làm sao cần phải an ủi Trực vương, một đại anh hùng như Trực vương, sao có thể giận chó đánh mèo lên một đứa bé vừa lọt lòng chứ.” Phái Cách Tân cũng không yếu thế, một người đứng ra, liền dời đi đề tài trên người phò mã, chỉ trọng điểm ở việc Trực vương có nhân thiện hay không.

Ngự sử diễn nửa ngày, bị người chặn mất đề tài, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, không cam lòng trừng mắt nói: “Vậy cũng không thể chứng minh, phò mã không phải là con trai Trang Thành được!”

Hoàng đế nghiêng đầu, liếc mắt nhìn tấm bình phong, có một tiểu thái giám hơi làm dấu ra hiệu, Hoàng đế mới ngồi thẳng người, uy nghiêm nói:


Lamborghini Huracán LP 610-4 t