
ăn phòng này, trong những kẻ của Phái Bảo Thủ thậm chí mặt ngoài là Phái Cách Tân này, có hay không có người đang âm thầm liên hệ cùng Cảnh hoàng tử
Nghĩ vậy, Hoàng đế càng nhìn càng cảm thấy những đại thần này bên trong đều có mờ ám, mà những đại thần kia cũng bị Hoàng đế nhìn đến trong lòng phát sợ, lộ vẻ chột dạ.
Không đợi Phái Bảo Thủ muốn đi ra nói gì, ngoài điện lại truyền người đến, lần này không trực tiếp tuyên cáo, mà ngược lại đến gần thái giám tổng quản thì thầm bên tai vài câu, thái giám tổng quản vẻ mặt sửng sốt, vội vàng kề sát tai Hoàng đế, thuật lại.
Hoàng đế giận tái mặt, lớn tiếng nói: “Một khi đã vậy, thì tuyên lên điện đi.”
Không đến một phút sau, dự cảm xấu của Trần Hữu tướng lại được một lần nghiệm chứng. Thứ tử Từ gia – Từ Văn Phú mà nãy giờ hắn chưa thấy trên triều đình, rốt cuộc cũng xuất hiện, sau lưng còn dẫn theo hai bà ma ma, lại nhìn trang phục trên người hắn, vạt áo đã nhuốm đỏ, giống hệt như vừa trải qua một trận ác chiến.
“Vi thần Từ Văn Phú khấu kiến hoàng thượng.” Từ Văn Phú vẻ mặt mệt mỏi quỳ xuống hành lễ nói.
“Văn Phú a, mọi ngày cho ngươi làm Thái thường thừa đúng là uất ức cho ngươi quá, không ngờ công phu của ngươi cũng không tệ a.” Hoàng thượng nhìn huynh đệ Từ gia, chút hoang mang vừa dâng lên trong lòng tức thì tan biến, ánh mắt tỷ tỷ vẫn luôn lợi hại, chỉ cần tỷ tỷ và tỷ phu trợ giúp, sẽ không để cho người ngoài nào chiếm được lợi.
Từ Văn Phú thở dốc một hơi, đoạn trả lời: “Lần này là bị bất đắc dĩ, vi thần vẫn nên làm quan văn thì hơn.”
“Ha ha ha ha, ngươi đấy! Nói đi, người được dẫn đến là ai?” tâm tình Hoàng đế tốt lên không ít, càng nhìn huynh đệ Từ gia càng thuận mắt hơn.
“Hồi bẩm hoàng thượng, hai người này…” Từ Văn Phú hơi lia mắt liền nhìn thấy sắc mặt vàng như nến của Lữ thị đang dùng ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa thù hận nhìn mình, hắn hơi khựng lại một chút, liền cúi hạ con ngươi nhằm che đi nỗi chán ghét và ghê tởm nơi đáy mắt, “Hai người này đều là quản sự ma ma bên người mẹ cả của vi thần, điều họ biết chắc chắn nhiều hơn chúng ta tưởng.”
“Từ Văn Phú! Tao đã biết mày là một con soi mắt trắng* không thuần phục được mà! Mày cư nhiên thừa dịp phụ thân mày bệnh nặng, xông vào chính viện bắt người, thằng bất hiếu này, mày…” Lữ thị co quắp dưới đất, hai mắt đỏ ngầu phát ra tiếng rống giận tê tâm liệt phế.
* bạch nhãn lang: sói mắt trắng, là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn. Nếu nói Trung sơn lang (sói hoang) là lấy oán trả ơn, thì Bạch nhãn lang còn tệ hơn, có đối xử với nó thế nào, nó cũng sẽ hại người, chính là không chút cảm động; Người Đông Bắc khi nói đến Bạch nhãn lang là ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói.
Từ Văn Phú hoàn toàn chẳng thèm đếm xỉa tới mụ ta, hắn dập đầu với Hoàng đế nói: “Ngoài ra, còn phát hiện mười mấy tử sĩ trong chính viện của cha thần, hiện tại đều đã uống thuốc độc tự sát, thiết nghĩ có lẽ không phải là người của Từ phủ chúng thần.”
“Mày muốn hại tao! Mày và đứa con hoang tiện chủng kia đều muốn hại tao! Đây là một âm mưu, là một âm mưu!” Lữ thị búi tóc tán loạn, gương mặt cũng giống như bị đả kích mà già đi mấy tuổi, nếp nhăn giữa đầu mày càng hằn sâu.
“Chúng ta hại bà? Ha ha? Chúng ta sao có thể hại bà! Sao bà không nói bà tận mắt chứng kiến đại tỷ chết ngay trước mặt, bà cũng không tìm kẻ thù báo thù, ngược lại vu hãm là nhị tỷ làm chứ!” Từ Văn Phú nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn ngẩng đầu, bi phẫn chồng chất mà nói.
Q.3 – Chương 99: Chân Tướng
Lại là một tiếng sấm, cái chết của Từ gia Đại cô, mọi người ở đây không ai thấy lạ, thậm chí còn còn có người lấy việc này làm tiêu khiển mà nói vui với nữ quyến trong nhà, dù sao chuyện tỷ muội tranh chấp, khiến người vong mạng là chuyện thật sự hiếm thấy, huống chi Đại cô và Nhị cô Từ gia cũng không thù không oán, liền cứ thế mà vô cớ chết mất một người, lại không tìm được nguyên nhân, cuối cùng thậm chí phải mượn đến cái cớ là bị mê chứng (mộng du), có thể thấy được Kinh Triệu Doãn làm việc tắc trách và cả sự bất tài của bản thân Từ gia, Hoàng gia và Gia Cát gia.
Trong đó Gia Cát gia vốn vì chuyện ám sát năm đó mà đắc tội với hoàng gia không có cách nào tra rõ, mà thứ tử nhà họ Hoàng kia rõ ràng không được yêu thương xét về tình thì có thể lượng thứ, nhưng Từ gia sao có thể bất chấp đến tương lai của các cô nương Từ gia ngày sau, cứ phải cắn chết thứ nữ kia không tha, giống như thật sự là có thù oán vậy. Trong thành Kiến Khang, cũng có không ít người hoài nghi nội tình trong đó, chính là ngại vì không thân không quen, nên thầm nói mấy lời đằng sau mà thôi.
Nhưng khi có người đem sự thật này bày ra trước mắt, ai có thể bình tĩnh nổi? Đây chính là tận mắt nhìn thấy con gái mình chết ở trước mắt, mà đó lại là con ruột a, chứ không phải là con nuôi như phò mã, làm sao bà ta có thể trơ mắt nhìn con chết trước mặt mình, sau đó còn không kịp bi thương mà bắt đầu bố trí làm sao để đem cái chết của nữ nhi giá họa cho thứ nữ trong nhà, đây phải là người mẹ