
hỏi ý định Tôn Mẫn Hi đến đây.
Lúc này Tôn Mẫn Hi mới cho mọi người lui ra, nhìn chằm chằm Từ Man như có điều muốn nói.
Từ Man trừng hắn một cái nói: “Nếu không có chuyện gì quan trọng, tỷ sẽ đi mách mợ, nói đệ buổi tối không lo nghỉ ngơi đến làm phiền tỷ.”
Tôn Mẫn Hi sợ nhất là Hoàng hậu, cũng bởi Hoàng hậu chỉ có mỗi đứa con trai là hắn, lại còn là con trai trưởng, nếu không có gì bất trắc, với trình độ xem trọng của Hoàng đế, cho dù không sắc phong thái tử, tương lai cũng có hơn phân nửa khả năng ngồi lên vị trí kia, cho nên mọi ngày đều hết sức nghiêm khắc.
“Tỷ tỷ tốt, tỷ đừng giận, đệ quả thật là có chuyện muốn cho tỷ biết mà.”
Từ Man nhướn mày, ý bảo hắn nói tiếp.
Tôn Mẫn Hi đắn đo một lúc, liền nghiêm nghị nói: “Lần trước đệ nói Gia Cát Sơ Thanh giả vờ bệnh là thật.”
Từ Man không nói gì.
Tôn Mẫn Hi nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Đệ luôn đi theo bên cạnh phụ hoàng, cho nên biết một ít chuyện. Ít năm trước Tả tướng bị hạ ngục, Gia Cát gia sụp đổ, nhưng cũng không có nghĩa chuyện đó là ý muốn của phụ hoàng, ông chỉ là bị buộc bất đắc dĩ, vì thế, để tương lai có một ngày Tả tướng có thể bình yên trở lại triều đình, cũng như để xây dựng được một nhánh lực lượng tại dân gian, phụ hoàng liền…”
“Cữu cữu mới tìm đến Gia Cát Sơ Thanh?” tim Từ Man chợt lạnh, buột miệng nói.
“Ban đầu đệ không biết, nhưng có một ngày đệ bắt gặp Gia Cát Sơ Thanh lén lút vào cung, đúng lúc đệ đang trốn trong thư phòng, đệ…” Tôn Mẫn Hi vốn chỉ là muốn báo cho Từ Man biết Gia Cát Sơ Thanh là kẻ lừa gạt, là kẻ làm việc gì cũng có mục đích, hắn không muốn tỷ tỷ ở chung một chỗ với cái người phải gánh trọng trách phục hưng gia tộc.
“Hắn… sẽ gặp nguy hiểm ư?” Từ Man liền cảm thấy đầu ong ong.
Q.3 – Chương 104: Tỷ Muội Bất Hòa
Tôn Mẫn Hi rời khỏi cung điện của Từ Man, đạp trong bóng đêm, thân khoác ánh trăng, mang theo tiểu thái giám bên người chậm bước hướng về cung điện của mình, sắc mặt ngưng trọng.
“Quế Viên, ngươi nói hôm nay có phải ta không nên tới hay không?”
Tiểu thái giám Quế Viên tuổi chưa đầy 8 – 9, đầu tròn tròn, bụng tròn tròn, trắng trắng mập mập, hợp với cái tên của hắn. Nhưng xem như hắn có thông minh cách mấy cũng không nghĩ ra ý tứ của điện hạ, đành phải đáp: “Điện hạ tới vấn an tỷ tỷ, là phải phép mà, cũng không sai sót chỗ nào.”
Tôn Mẫn Hi con ngươi hơi mờ, có chút khổ sở nói: “Tỷ tỷ sao cứ phải thích người kia chứ? Nếu không ai có thể xứng với tỷ ấy, chờ ta trưởng thành rồi, gả cho ta chẳng phải tốt quá sao, nhìn Nhị cô cô cũng không phải hiện tại mới gả đi đó ư.”
Quế Viên rất muốn trợn trắng mắt một cái, cái này có thể giống nhau sao, nhưng dù sao lá gan không to được, chỉ có thể nói: “Điện hạ nhỏ hơn quận chúa, không thích hợp.”
“Nhưng ta tốt hơn người kia, ít nhất ta sẽ không lừa tỷ ấy, ít nhất ta sẽ ngày ngày bầu bạn bên cạnh tỷ ấy.” Tôn Mẫn Hi tự dưng sừng sộ, không ngừng chất vấn.
Quế Viên rụt rụt cổ, cũng không dám đáp, người kia là ai hắn cũng không biết, vả lại sư phụ từng nói, ở trong cung này biết càng nhiều chết càng mau, hắn còn muốn giữ cái mạng nhỏ này lớn lên để nhận đứa con nuôi nữa.
“Quế Viên, phải chăng là ta chưa đủ tốt?” Tôn Mẫn Hi lo lắng hỏi.
Quế Viên trợn mắt, lời này không thể không đáp, sốt sắng nói: “Nào có ạ? Điện hạ nhà ta là nam nhân tốt mà có đốt đèn lồng tìm trên trời dưới đất cũng không thấy đâu.”
“Vậy cớ sao tỷ tỷ không nhìn trúng ta?” Tôn Mẫn Hi ủy khuất nói.
Quế Viên trong bụng buồn mửa, một Đại cô nương nếu có thể nhìn trúng một thằng nhóc còn chưa mọc lông mới là lạ đó, ngoài miệng lại nói: “Sợ là có nỗi khổ tâm đi?”
“Khổ tâm gì?” Tôn Mẫn Hi không buông tha hỏi.
Quế Viên thót tim một cái, gấp đến độ vò đầu bứt tai, cuối cùng vẫn là linh quang chợt lóe, sực nhớ tới lời của mấy cung nữ tỷ tỷ có nói vài ngày trước, đảo con ngươi nói: “Điện hạ có từng nghe nói cái gì gọi là một đời một kiếp một đôi người không?”
Tôn Mẫn Hi chớp chớp mắt, lắc đầu.
“Chính là nói a, một nam!” Quế Viên vươn một ngón cái mập mạp, rồi sau đó lại vươn một ngón cái mập khác, khoe khoang nói: “Một nữ, một người kết đôi với một người, cả đời!”
“Làm sao có thể?” Tôn Mẫn Hi không thể tin nói, trong những người hắn quen, ngoại trừ công chúa ra, còn có ai mà không lấy thiếp, phụ hoàng hắn cho dù có chán ghét Phái Bảo Thủ trên triều đình cách mấy, trong hậu cung còn không phải cũng đồng dạng có nữ tử bên Phái Bảo Thủ sao, thậm chí vì khống chế và giữ cân bằng, còn mới thêm vào không ít cô nương nhà hàn môn.
“Đúng vậy, bình thường thế gia đều tất phải có thiếp, các hoàng tử cũng không ngoại lệ.” Quế Viên bỗng nhiên nhớ tới tin đồn lúc trước, phô trương nói: “Bất quá nô tài nghe nói thì ra trong nhà Tả tướng còn có thuyết pháp: 40 không con trai mới được nạp thiếp.”
Quế Viên vốn là lời nói vô tâm, nhưng nghe vào lỗ tai Tôn Mẫn Hi lại biến thành lời châm chọc, khuôn mặt nhỏ nhắn đen lại, sải bước đi đến trước.
“Ai ai, điện hạ, đợi nô tài với ạ!” Quế Viên không biết mình đã nói điều gì sai, hối hả đuổi theo sau.
“Quế Viên!”
“Có nô tài!”
“Bữa tối nay ngươi liền miễn đi.” Tôn