
trưởng công chúa thoáng tốt lên, song vẫn nhíu mày nói: “Giang lương nhân bị bệnh, đệ đã biết chưa?”
Chuyện này Hoàng đế đã có nghe báo, cũng đã tự mình đi thăm, chỉ là thái y nói không nghiêm trọng lắm bèn bỏ qua, không ngờ tỷ tỷ nhà mình lại hỏi đến, liền trả lời: “Đã biết rồi, cũng có đi xem qua, thái y nói là phải dưỡng ấm nhiều hơn.”
“Dưỡng ấm cái gì!” Đại trưởng công chúa cả giận nói: “Cái kia sao có thể dưỡng ấm là được! Mấy ngày nay tỷ đã tìm Phạm thái y đến, vừa rồi mới xem qua xong, đó là trúng xá nữ, đệ có biết không! Xá nữ đó a! Hậu cung làm sao có thể có thứ này.”
Từ Man ở bên cạnh dỏng tai ghe, ban nãy mẫu thân nói nguyên thủy nàng nghe không hiểu, nhưng Xá nữ thì nàng có biết, ở cổ đại, rất nhiều đạo sĩ si mê luyện đan, xá nữ trẻ con (xá nữ: thiếu nữ) là những thứ hàng đầu, nhưng hiện tại, cái gọi là xá nữ trẻ con, chính là chì và thủy ngân, đều là những thứ ăn vào sẽ chết người.
Kỳ thật, Từ Man cũng biết sở dĩ mẫu thân tức giận cũng không phải vì có hảo cảm gì với Giang lương nhân, nếu không phải nàng năn nỉ mẫu thân đi tìm Phạm thái y đến, sợ là Giang lương nhân đã không có phúc khí sống sót, nói không chừng bởi vì thái y tắc tránh mà sẽ ra đi sớm. Cho nên, mẫu thân tức giận là vì những thứ bẩn thỉu kia làm cách nào có thể lọt vào hậu cung được.
Bởi vì Tôn gia mấy đời trước có một vị Hoàng đế yêu thích đạo sĩ luyện đan cuối cùng làm cho chết sớm, cho nên những Hoàng đế đời sau đều căm thù đến tận xương tuỷ mấy cái vụ luyện đan vấn tiên đó, sau bởi Phật giáo phát triển, Đạo giáo ngày càng xuống dốc, luyện đan cũng không được phát triển lớn hơn, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao thế giới này không phát minh ra được thuốc súng.
“Xá nữ? Nguyên thủy (thủy ngân)?” Hoàng đế bất ngờ thốt lên, những thứ này đã nghiêm lệnh cấm xuất hiện ở trong hậu cung, sao lại có người trúng độc?
“Chứ còn gì nữa, hôm nay chỉ là một phu nhân, nếu ngày mai đổi thành đệ thì sao!” Đại trưởng công chúa không phải người ngoài, đối với đệ đệ ruột của mình trước nay đều ‘không biết thì thôi, đã biết là sẽ nói hết’, nàng thật sự rất lo lắng Hoàng đế sẽ bị trúng độc, nàng vậy mà nhìn ra được, người của Thái y viện chỉ là một đám phế vật, lỡ đến lúc Hoàng đế xảy ra chuyện, cuối cùng cũng chỉ rơi vào kết quả chết bất đắc kỳ tử.
Đại trưởng công chúa người nói vô tâm, Từ Man đứng ở một bên, vậy mà người nghe cố ý. Chuyện này thế nhưng cũng là ấn chứng cho tình tiết trong sách: sau khi Hoàng Tú Oánh sống lại, Hoàng đế đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, Đại hoàng tử tức khắc đăng lên hoàng vị, Hoàng hậu bởi vì không có con trai lại triền miên trên giường bệnh, cũng chết rất sớm, kể từ đó thiên hạ này là của Đại hoàng tử.
Từ Man bị chính suy nghĩ của mình làm cho kinh hãi, túa ra một thân mồ hôi lạnh, nếu không phải nàng cầu xin mẫu thân chữa bệnh cho Giang lương nhân, nàng cũng quên béng luôn vụ này.
Lời của mẫu thân cũng nói không sai, xem ra thái y của Thái y viện phải chỉnh lại lề lối cho ngay ngắn mới được.
Ngoài Từ Man, Hoàng đế cũng sợ không nhẹ, tỷ tỷ chưa bao giờ bắn tên không đích, tỷ ấy có thể nói ra những lời này, có thể thấy được tính nghiêm trọng của sự tình.
* bắn tên không đích: ví với lời nói hành động không mục đích rõ ràng, không sát thực tế.
“A tỷ, chuyện này…”
“Tỷ đã sớm bảo đệ thanh tẩy hậu cung rồi mà, đệ cứ luôn để cho Hoàng hậu buông tay để chờ nước đục, bây giờ thì hay rồi, hôm kia đã chết một công chúa thứ xuất không nói, hôm nay đến cả xá nữ cũng lọt vào cung, còn thiếu chút nữa kéo luôn A Man vào, đây là muốn làm cái gì? Muốn cho hoàng cung và phủ công chúa thầm bất hòa sao?” Đại trưởng công chúa suy diễn nói.
Hoàng đế cũng giận tái mặt, trịnh trọng nói: “Đệ đệ cho dù có hoài nghi ai, cũng sẽ không hoài nghi a tỷ, cho dù a tỷ không đưa ra những chứng cớ kia, A Man là đệ và Hoàng hậu nhìn đến lớn, con bé có phẩm hạnh thế nào, đệ còn không biết ư? Há có thể sinh hoài nghi, a tỷ đã suy nghĩ nhiều rồi.”
“Đế tâm khó dò a.” Đại trưởng công chúa bỗng nhiên mệt mỏi nói: “Đều nói Hoàng đế đa nghi, tỷ đây cũng không muốn tình cảm tỷ đệ bao nhiêu năm của chúng ta bị những trò vặt vãnh xấu xa kia làm hỏng.”
Hoàng đế vươn tay kéo tỷ tỷ qua, trong lòng cũng không dễ chịu, nhìn bộ dạng Từ Man đứng bên cạnh lo lắng, liền ấm giọng nói: “A Man con cũng khuyên nhủ a nương con đi, sợ là tỷ ấy ngày ngày sống sướng quá, bây giờ lúc nào cũng nghĩ ngợi lung tung.”
Lời này vừa nói xong, Đại trưởng công chúa đẩy đệ đệ một phen, cũng nở nụ cười.
“Bất quá có một chuyện, a tỷ cũng đã nói trúng đáy lòng của đệ.” Hoàng đế đi đến cạnh long án, cầm lên sổ con bí mật, không hề kiêng dè đưa cho tỷ tỷ xem, nói: “Bởi vì Thục Mẫn đã mất, thế tử Trường tín hầu cuối cùng bày tỏ thái độ, khẳng định sẽ không lấy công chúa.”
Từ Man nhớ lúc nàng còn bệnh, đại ca có nói với nàng, thế tử Trường tín hầu chưa từng nói là thích Thục Mẫn, vả lại chỉ gặp mặt công chúa Thục Mẫn một lần, ngay cả ấn tượng đều rất mơ hồ. Vậy rốt cuộc là ai tung tin đồn nhảm ở trong cung, châm ngòi tình cảm giữa Thục Thận và Thục Mẫn đây.
“