80s toys - Atari. I still have
Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử

Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử

Tác giả: Ngư Mông

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325432

Bình chọn: 8.5.00/10/543 lượt.

giáo dưỡng, nhưng lúc này thấy nàng vui vẻ như vậy, trên mặt bản thân cũng không tự giác được nở nụ cười, bắt đầu ăn theo nàng.

Liên tục ăn mấy món ăn, Vân Hoan kêu thẳng đã ghiền. từ sau khi ra khỏi phủ nàn càng nhớ mĩ vị ở Phong Niên Thực Phủ, chỉ hận bản thân không tốt, không thể làm ra hương vị giống vậy.

Cũng may bây giờ mỹ vị trước mắt, nàng muốn ăn là có.

Trước mặt chỉ còn lại miếng trứng cuộn như ý nàng thích nhất, Vân Hoan nhấc đĩa lên gấp một khối, trong lòng nghĩ đã nhiều năm nàng chưa được ăn món này rồi.

Ôm tâm tình nhảy nhót, nàng dè dặt cẩn trọng đưa một miếng vào trong miệng, hương vị thơm ngon của trứng kích thích vị giác của nàng, nàng nhịn không được cắn thêm một miếng nữa, muốn ăn đến thịt gà mềm mại bên trong.

Tâm tình hưng phấn này lại im bặt ngừng lại.

Thịt gà rát không đúng, rất không đúng.

“Nhị tỷ, tỷ làm sao vậy?” Vân Yến mắt thấy Vân Hoan dừng đũa, mặt lộ vẻ nghi hoặc liền hỏi, Vân Hoan đâng muốn nói món trứng cuộn như y này ảy ra vấn đề, bên ngoài phòng cũng đột nhiên truyền đến một trận ầm ĩ, thanh âm một nam tử từ cách vach truyền sang.

“Đều nói Phong Niên thực phủ của các ngươi là tốt nhất Đại Tề. đại gia cũng mất rất nhiều bạc đến nơi này ăn cơm, nhưng tất cả các ngươi lại là kẻ lừa đảo! nếu hôm nay các ngươi khong cho ta một lời giải thích, ta lập tức đi ra, đạp đổ chiêu bài nơi này.”

“Nhị tỷ, đã xảy ra chuyện!” Vân Yến vội vàng nói.

Chương 6: Gặp Lại

Theo lý thuyết, Phong Niên Thực Phủ lầu hai là chỗ ngồi của khách quý, có thể đi lên đều là nhân vật có chút thể diện, lúc nói chuyện cơ bản đều là thủ thỉ thù thì. Nhưng lúc này, phòng bao cách âm vô cùng tốt cũng có thể nghe thấy thanh âm bên cách vách, cho dù là Hướng Vân Hoan cũng cảm thấy buồn bực.

Lúc này Vân Hoan nghe giọng điệu của người nọ, thật không giống như là cố ý đến bới móc, ngược lại mang theo chút chế nhạo. Chờ thanh âm của hắn hạ xuống, một bên không biết là nam tử nào thấp giọng nói hai câu, nghe không rõ nói cái gì nhưng thanh âm vô cùng ôn nhuận.

“Ngồi cách vách chính là tứ đại thiếu gia của Ung Châu chúng ta, được gọi là “Ung Châu tứ thiếu”. Tuy rằng đều xuất thân từ danh môn nhà giàu nhưng ngày thường lại yêu nhất là lưu luyến trên phố, ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc mọi thứ đều tinh thông. Không nói người khác, chỉ nói Triệu Du Hoán vừa nói Phong Niên Thực Phủ là lừa đảo kia, rõ ràng là Nhị thiếu gia nhà Triệu Tri phủ, nhưng yêu nhất lại là trêu hoa ghẹo nguyệt. Còn có Vương Sở Giang – Tam thiếu gia Vương phủ, Lâm Khinh Nam – con trai độc nhất của Lâm Đại tướng quân, một người so với một người càng kỳ quái hơn. Bên trong tứ thiếu gia, khác biệt duy nhất chính là Tống đại thiếu gia, thật cũng không nghe thấy hắn có sở thích nào không tốt, chỉ tiếc, hắn cũng là cái người bệnh…”

Làm như muốn nghiệm chứng lời của tiểu nhị, thanh âm hắn vừa dứt, cách vách liền truyền đến một trận ho khan kịch liệt, tiểu nhị vuốt tay nói: “Nhà có gia tài bạc vạn, nếu như thân mình không tốt cũng là không có phúc hưởng thụ. Ngài nghe, tiếng ho này thật sự làm người lo lắng.”

Vốn là Vân Hoan muốn hỏi cách vách đã xảy ra chuyện gì, không ngờ tiểu nhị này lại nói tất cả mọi chuyện về Ung Châu tứ thiếu cho nàng biết. Xem cái miệng này của hắn, đậu hũ đều có thể bị hắn nói cho nở hoa, Vân Hoan còn muốn hỏi hắn một chút có muốn trực tiếp đi làm người kể chuyện hay không? Ở trước cửa Phong Niên Thực Phủ kéo khách.

Nhưng là lúc này, toàn bộ lực chú ý của nàng đều dừng trên “Tống gia đại thiếu gia” trong miệng hắn. Ung Châu tứ gia, người bệnh, chứ không phải là…”

“Tống gia Đại thiếu gia? Tống Trường Bình?” Vân Hoan nhíu mày hỏi.

“Ơ, tiểu thư ngài cũng biết à!” Con mắt tiểu nhị sáng lên, lại giận dữ nói: “Ngài nói, Tống gia Đại thiếu gia nhìn qua là một người hiền hòa ôn hậu như vậy, sao lại muốn cùng ba kẻ ăn chơi trác táng này pha trộn cùng một chỗ, làm hỏng thanh danh của bản thân chứ?”

Tiểu nhị lại thì thầm nói một đống, Vân Hoan thì lâm vào mạch suy nghĩ của mình.

Nói như vậy, quả nhiên là Tống Trường Bình? Lúc này cách lúc Tống Trường Bình qua đời cũng chỉ còn thời gian một tháng. Chính là người bên ngoài ào ào truyền hắn bệnh nặng không dậy nổi, một chân đã bước vào trong quan tài, nhưng sao hôm nay hắn lại xuất hiện ở đây rồi?

Cũng không phải là…. Hồi quang phản chiếu?

Nghĩ đến người một đời trước thiếu chút nữa thành tỷ phu của nàng, sau này càng suýt chút nữa thành tướng công của nàng, cuối cùng lại để nàng thành công trở thành quả phụ, nàng ngay cả mặt cũng chưa từng gặp qua, Vân Hoan liền có thở dài.

Cách vách thanh âm của Triệu Du Hoán lại đột nhiên cất cao: “Lời này của Chương chưởng quầy ta cũng không thích nghe, cái gì gọi là hiểu lầm? Bản đại gia ở chỗ này của ông ăn cơm cũng không phải lần một lần hai, tốt xấu gì đó ta cũng có thể phân rõ ràng, cho dù ta phân không rõ, nhưng Tống đại thiếu gia có tiếng là lão tham toàn bộ Ung Châu. Hắn nói kém, vậy thì cái này tuyệt đối sẽ không tốt! Cái khác ta không nói, bây giờ ông hãy mời Hướng Hằng Ninh ra đây, để hắn ăn một miếng trứng cuốn như ý này xem, nếu