
âm của nữ tử, Ôn Ngọc Lương dừng lại nghỉ ngơi một lát, mới vừa rồi còn ảo não vì Hướng Vân Cẩm đẩy y ra, lúc này cũng thật sự lắp bắp kinh hãi.
Trong ngày thường, trừ Hướng Vân Hoan thỉnh thoảng dọn dẹp, viện này nhất định không có người đến đây, vừa rồi khi y bị tinh trùng rút não mơ hồ nghe thấy tiếng vang cũng chỉ làm như bản thân nghe lầm, nhưng lúc này cẩn thận nghe kĩ, thanh âm của những người đó đúng là ở rất gần đây.
Trái tim Ôn Ngọc Lương không khỏi trầm xuống, người bị kinh hách, cây gậy dưới thân lập tức héo rũ, y cũng không quan tâm, một mình vội nhảy xuống mặt đất nhặt quần áo lên mặc vào người. Vừa mặc được áo lót liền nghĩ đến Hướng Vân Cẩm đang ở trên giường, y vội quay đầu khẽ nói với nàng ta: “Cẩm nhi, chúng ta chạy nhanh đi, nếu để người nhìn thấy bộ dáng chúng ta như vậy, thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn rồi!”
Bộ dáng này của hắn thật sự là quá mức hoảng loạn, Hướng Vân Cẩm dựa người vào tường nhìn y, trong lòng bốc lên lửa giận, rất muốn nói một câu ‘ngươi như vậy cũng dám ra ngoài ăn trộm?” Tiếc rằng người ngay ở bên ngoài, trong lòng nàng ta cũng gấp, thấy Ôn Ngọc Lương đã mặc xong quần áo, lại thúc giục, nàng ta vội tùy tiện mặc lung tung, đang muốn mở cửa chính đi ra ngoài, ngoài cửa đã vang lên tiếng người đến.
“Hắc Tử, Hắc Tử, mi ở đâu vậy?” Cô nương này gọi hai tiếng, oán giận nói: “Ta đã nói ngươi nghe lầm, viện này là phu nhân trước đây ở, từ sau khi nàng mất, viện này liền không có người đến, thì làm sao có tiếng vang chứ!”
“Tai ta rõ ràng nghe được trong viện có tiếng người. Còn giống như là thanh âm của nữ nhận, ừ ừ a a, rất quái dị!” Một cô nương khác giải thích.
“Ngươi lại nói bậy!”
“Ta không, hoặc là ta vào trong phòng nhìn xem?”
Nghe ý tứ này, đúng là đang nói chuyện đã muốn vào. Ôn Ngọc Lương quá sợ hãi, mắt thấy không còn đường y vội kéo Hướng Vân Cẩm chạy về phía cửa sổ nhảy xuống, vừa rơi xuống đất lại không dám ở lại vội vàng chạy đi, thẳng đến khi chạy đến cửa sau, hai người tìm xó xỉnh hẻo lánh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Cẩm nhi, hôm nay ủy khuất nàng rồi.” Đến khi phát hiện an toàn, Ôn Ngọc Lương mới khôi phục ôn nhã ngày thường, đối vừa rồi bản thân chật vật, hắn tự giác thấy không ổn.
Trong lòng Hướng vân Cẩm vốn là oán trách Ôn Ngọc Lương, hôm nay nếu không phải y nổi lên sắc tâm, nàng ta cũng không đến mức chật vật như vậy, nhưng lúc này nàng ta thật sự mệt mỏi, thấy tóc mai hỗn độn, xiêm y không chỉnh tề, nàng ta vội vàng thu thập bản thân, khoát tay, đột nhiên hô lên một tiếng: “Nguy rồi, Vân Hoan ở trong phòng!”
“Không sợ, nàng ta ở đó một mình, nếu nói đến tế phu nhân trước, cũng có thể nói qua được.” Ôn Ngọc Lương không thèm để ý nói.
“Chúng ta không ở đó, ta chỉ sợ nàng ta sinh lòng nghi ngờ.” Hướng Vân Cẩm lo lắng nói.
“Đừng sợ, tất cả có ta.” Ôn Ngọc Lương tràn đầy lòng tin cam đoan, “Cẩm nhi, đừng lo lắng, ta sẽ dỗ tốt nàng ta, sẽ không làm hỏng kế hoạch của chúng ta.”
“Ừ.” Hướng Vân Cẩm dịu dàng cười, dựa vào trên người Ôn Ngọc Lương, lúc chàng chàng thiếp thiếp lại hồn nhiên không biết trong lúc vội vàng nàng ta đã đánh rơi túi thơm trên đất trong phòng kia.
“Nhị tiểu thư, ngài xem túi thơm này!” Nha hoàn Tư Hoa đưa túi thơm đến trước mắt Hướng Vân Hoan, Vân Hoan còn muốn đến phía trước nhưng Tư Hoa ngăn đón nói: “Nhị tiểu thư vẫn là đừng đi vào!”
“Đã báo cho Trương mẹ rồi sao?” Vân Hoan nhíu nhíu mày.
“Đã bảo người đi gọi rồi.” Tư Hoa đáp.
Vân Hoan cũng không quản, để Hướng Vân Yến đang khiếp sợ lại ngoài phòng, đi vào trong một bước.
Bên trong nhà, mơ hồ có mùi nam nữ khi giao hoan xong, Vân Hoan đi vào,
liền cảm thấy buồn nôn, trên giường chăn đệm hỗn độn, Vân Hoan đưa tay sờ, vẫn còn ấm. Chỉ tiếc, cửa sổ lại mở, bỗng dưng một trận gió lạnh thổi vào.
Thật đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa. Vân Hoan âm thầm nghĩ, nếu có thể bắt gian đôi nam nữ này trên giường cũng tốt, chính là, chỉ trừng phạt bọn họ như vậy, hình như rất tiện nghi cho bọn họ. Vân Hoan gắt gao nắm chặt túi thơm trong tay, “Bảo Trương mẹ đến chỗ ta lấy túi thơm.”
Quay đầu, tầm mắt của nàng dừng trên người Vân Yến, khóe miệng mang theo một tia cười, nàng xoa xoa đầu Vân Yến nói, “Yến nhi, muội về trước đi, một hồi nữa nếu tìm được Hắc Tử, ta sẽ sai người mang đến cho muội.”
Còn nhiều thời gian, nên trả, phải trả, nàng sẽ tính rõ từng khoản.
Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, bao nhiêu cái ban đêm Hướng Vân Hoan luôn nghĩ: vì sao Ôn Ngọc Lương lại xuống tay ngoan độc với nàng như vậy. Nàng đã từng kiêu ngạo ương bướng, nhưng nàng chưa bao giờ có ý nghĩ hại người, nàng tự nhận mình là người thiện lương, nàng còn từng mê luyến hắn, nhưng vì sao Ôn Ngọc Lương vẫn bỏ được bức nàng lên tử lộ (đường chết).
Có lẽ, giữa y và Hướng Vân Cẩm thật sự có tình cảm? Hướng Vân Hoan nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc lắc đầu.
Ôn Ngọc Lương này, làm sao có thể có tình cảm thật, ham muốn từ trước đến nay của hắn, chính là Hướng gia gia đại nghiệp đại. Từ sau khi hắn vào kinh đi thi không có chỗ ở lại, muốn tìm biểu cô Tô thị nương tựa, hắn tính toán chính là gia sản Hướng gia, đơn giản là cha