Old school Easter eggs.
Đã có anh trong nỗi nhớ của em chưa?

Đã có anh trong nỗi nhớ của em chưa?

Tác giả: ZuzuLinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323304

Bình chọn: 10.00/10/330 lượt.

làm thôi.

“Một!”

Hộp phấn bị dốc ngược đổ xuống quyển vở của tôi. Thật là, hôm qua bị dính bã kẹo, hôm nay lại chuyện gì nữa, tôi ngước mắt lên nhìn. Vũ cúi xuống quan sát tôi bằng vẻ mặt đằng đằng sát khí.

“Ăn!”

“Bạn bảo mình ăn phấn á? Ăn làm sao được chứ? Nếu mình làm bẩn quần bạn thì cho mình xin lỗi, mình cũng bị chảy máu trên má nè!”

Tôi chỉ ngón tay lên vết urgo, bình thường chẳng khoe thương tích làm gì nhưng không hiểu sao lúc đó tôi lại dũng cảm tới thế. Ấy mà đó là sai lầm.

Cậu ta xốc nách tôi lên bằng một bàn tay, kéo lê ra khỏi cửa lớp.

“Bạn làm cái gì vậy?”

Tôi cố gắng bám víu vào song cửa nhưng không thể, cậu ta khỏe quá.

Gì kia, cậu ta mang tôi tới bể bơi. À, chắc định thả tôi xuống đó, nhưng tôi có biết bơi đâu chứ.

“Vũ, cậu làm gì vậy?”

Tôi nghe loáng thoáng tiếng các bạn cùng lớp trước khi âm thanh “tõm” được cất lên.

“Đứa nào có gan thì nhảy xuống!” ĐÃ CÓ ANH TRONG NỖI NHỚ CỦA EM CHƯA? [7-8'> (5)Sau tiếng tõm là tiếng cậu ta.Còn tôi đang ở dưới nước, chới với và ướt nhẹp. Nước tràn vào cổ họng, tai, lỗ mũi khiến tôi khó thở, đưa tay vùng vẫy.Bình tĩnh nào, nếu không có ai cứu thì phải tự mình đứng lên, bể bơi trường học không thể ngập đầu được, vậy mà mãi sau này khi bị ném xuống nước vài lần nữa tôi mới biết đây là bể bơi dành cho bọn con trai và chỗ này sâu nhất.Vì thế tôi cố gắng đập nước càng mạnh càng tốt, mà không ngờ rằng càng làm thế càng bị nước điều khiển.Nhưng tôi nghĩ mình không thể chết, tôi còn chưa gặp lại những người bạn thơ ấu.Đúng vậy, một người nào đó đã cứu và đưa tôi lên bờ, ấn chặt lồng ngực cho nước trong bụng đi ra. Trong trường hợp nước chưa ra được phải hô hấp nhân tạo. Tôi bật dậy ngay lập tức khi nghĩ đến chuyện đó.“May quá bạn không sao! Cậu ta quá đáng hết sức!”Dù rất mệt nhưng tôi đã nhận ra khuôn mặt của vị anh hùng. Là một bạn gái mang tên Diệp Lệ Quyên. Vì tôi mà bộ đồng phục của bạn ấy ướt sũng, nước chảy tong tong trên người hai đứa.“Cảm… ơn… bạn… nhiều… lắm!“Cậu kia đứng lại!” – Lệ Quyên nói lớn, đồng thời siết lấy cổ tay tôi, kéo đi.“Bạn đi theo mình!”Tôi bị Lệ Quyên kéo lại gần Vũ.“Tôi nghĩ cần có lời xin lỗi!” – Quyên ngước lên nhìn Vũ rồi quay sang nhìn tôi.“Hả? Gì cơ? Mình phải xin lỗi cậu ta ư?”“Đó là cái giá phải trả khi chạm vào người tao!”Sau đó hai người nói qua nói lại. Tai tôi lùng bùng nước nên chả nghe rõ. Chỉ biết rằng cô bạn tốt bụng muốn Vũ phải xin lỗi tôi. Cô ấy quả thật dũng cảm, trong khi chỉ cần nhìn vào mắt cậu ta tôi đã sợ xanh mặt huống chi đòi công lý.Vũ có đám đàn em hộ tống tới trường, lại “hiên ngang” quẳng bạn học xuống nước ngay trong trường học không là dân anh chị thì còn là cái gì được. Dù ấm ức nhưng tôi chọn cách nuốt vào lòng để dạ dày tiêu hoá giúp.Lần thứ hai tôi trốn học, nhưng là lên sân thượng cùng một đứa con gái (*_*).Quyên nói chờ khi nào tóc khô thì xuống, còn đồng phục cô ấy đã mượn giúp tôi.“Bạn… dễ thương quá!”Hơ hơ, tôi chẳng biết mình học từ đâu câu này. Nhưng nó thay lời cảm ơn chân thành nhất của tôi gửi tới Quyên.“Bạn mới vào chưa hòa đồng được với tập thể cũng đừng buồn, có gì cứ hỏi mình.”Trời ơi, tôi muốn la lên rằng tôi rất hạnh phúc, mười bảy tuổi đầu giờ mới tìm được người không có hứng bắt nạt mình, thậm chí còn bảo vệ tôi nữa. Tôi gật đầu cái rụp.Vừa vào lớp, đặt được cái mông xuống ghế tôi chẳng có ai hỏi thăm trong khi Quyên được các bạn nam hỏi han đủ thứ, cậu có lạnh không? Có vị đau họng không? Để mình quạt khô tóc cậu. Nhưng khi Vũ bước vào thì cả lớp im re. Phải thôi, bởi chẳng ai muốn bị như tôi cả.*Tôi chóng mặt, rát họng từ sáng tới giờ chưa khỏi. Cố nốt tiết sinh hoạt là được về rồi. Nghĩ vậy nên tôi sửa soạn sách vở bỏ vào cặp, ôm trước bụng.Trong giờ sinh hoạt cô giáo phổ biến đủ các thứ, nhưng cô có nói mòn lưỡi thì ngoại trừ tôi chả có ai chấp hành cả. Tôi nghe câu được câu mất, chỉ chực giờ về.“Bạn nào có ý kiến gì không?”Hy vọng là không để cô cho về sớm, tôi mệt muốn xỉu rồi.“Em muốn ngồi cạnh bạn Vũ Lâm Anh B!”Cái tên nghe quen quá chừng, hình như là tên tôi thì phải, chả có nhẽ ngoài Lệ Quyên còn có người quý mến tôi.Đang lơ ngơ tìm bạn nào dành tình cảm đặc biệt cho mình thì cả lớp sừng sổ nhìn tôi vẻ rất nghiêm trọng. ĐÃ CÓ ANH TRONG NỖI NHỚ CỦA EM CHƯA? [7-8'> (6)“Lâm Anh B xuống bàn cuối ngồi nhé.”“Dạ!”Tôi gật đầu, ngồi đâu chả được. Mau mau kết thúc giờ học để còn được về. ĐÃ CÓ ANH TRONG NỖI NHỚ CỦA EM CHƯA? [9-10'>Chương 9:Kết quả của việc đạp xe hơn năm cây số giữa trời nắng như đổ lửa là tôi nghỉ học ba ngày.Đến hôm đi học, từ cổng trường tôi đã thấy Vũ uống nước với mấy người đàn anh trong trường. Cậu ta đã gia nhập gia đình đầu gấu của trường tôi? Cũng không liên quan đến mình, tôi cắp cặp đi vào. Vẫn như mọi khi, các bạn trong lớp coi như không khí.Đặt cặp vào bàn tôi mới nhớ mình đã chuyển chỗ. Chỗ mới ở bàn cuối, xuống dưới tôi loay hoay nhìn xem mình sẽ ngồi đâu.Eo ơi, thế này ngồi gần Vũ quá, lẽ nào các bạn muốn tẩy chay nên đánh đòn tâm lý để tôi sợ. Không sao, xưa nay tôi vốn nổi tiếng lì lợm, giỏi cam chịu. Chắc là mình ngồi ở dãy đối diện