
ột kỳ ở ngôi trường này nhưng cách nói của Phong rất gần gũi. Tuy tôi đã hỏi cậu ấy nhưng chưa hề chuẩn bị câu trả lời, lẽ nào lại nói vì tớ nhớ… cậu. Hic hic.“Em ấy tên gì?”Tôi đánh trống lảng rất không chuyên nghiệp.“Vân Anh.”“À, Phong, Vân, Lâm,… gió, mây và mấy cái cây. Tên anh em cậu hay thật.”Tôi xòe ngón tay ra đếm, gật đầu giống như lúc ông nội ngẫm về những cái tên của mấy đứa cháu.“Cậu vẫn chưa trả lời?”Trời ạ, cậu ấy vẫn tò mò lí do tôi ở đây sao?“Thì… tớ nhớ cây dâu da.”“Thế vừa rồi nói không thích.”“Ờ thì… thực ra tớ nhớ chị… chị bán kem ở cổng trường. Tớ… tớ nhớ chị ấy chứ không phải nhớ kem.”Lần này tôi nói trước khi bị bắt bài, xong im lặng luôn. Cậu ta muốn cười thì cười, nghĩ sao thì nghĩ.Thế mà chị bán kem nhớ tôi thật. Phong kéo tôi vào quán bán quà vặt ven đường, giờ chị ấy là chủ của sạp nước và cái tủ lạnh to hoành tráng.“Bạn gái của em đấy à?”Chị ấy nói bằng chất giọng tỉnh queo nhưng khiến tôi bị nghẹn với cốc nước lọc.“Không không!”Phong gạt tay và nhận que kem từ chị bán hàng giúp tôi. Tôi đã gọi một cây kem vị chanh.“Nó là con gái, không phải bạn gái thì là con gà mái hả? Việc gì hai đứa chúng bay phải cúi gằm mặt như thế, chẳng lẽ chị nói đúng rồi? Trông xinh xắn đấy.”Tôi là con gà mái, hic hic, giọng điệu của chị ấy y hệt ông nội, vì thế tôi cúi mặt còn sát hơn.“Chị nhớ hồi bé mày chơi thân với con bé mũm mĩm, thế không thích nó mà lại là con bé này à? Tiếc nhỉ?”Ra là Phong hay cho em Vân Anh la cà quán kem nên chị bán hàng nhận ra cậu ấy từ lâu. Giờ nếu tôi là Lệ Quyên, chị ấy nói như vậy lỡ bạn ấy giận Phong thì… Tự nhiên tôi thấy buồn khó tả.“Chính bạn ấy đây chứ còn ai nữa chị!”Nhưng câu trả lời đó không làm tôi nghĩ đến Lệ Quyên nữa.“Mày nghĩ chị không nhớ mặt con bé Chun Chun này à?”Đó, chị ấy nhận ra tôi mà vờ như không, năm năm trời tôi đi học qua chỗ chị, ăn kem chỗ chị sao không nhớ. Chị ấy bảo nụ cười của tôi không lẫn đi đâu được, dù có sún răng hay không. (+___+)Phong cũng thừa nhận điều đó.Sau đó chị vào nhà dỗ em bé để mặc tôi nhâm nhi que kem và run lên vì lạnh, còn Phong chống cằm ngồi nhìn.Trời chẳng có nắng mà hai má tôi đỏ hây hây.“Tớ không ngờ gặp Lâm Anh ở đây!”Tôi dừng lại liếc mắt nhìn cậu ấy đang cười nhẹ, chất giọng đều đều và chỉ vừa nghe. Nó làm tôi nhớ đến câu nói “Còn Lâm Anh thích Phong” của Vũ, cùng nụ cười nhàn nhạt.Tôi đi về và bị mẹ mắng một trận tội đi tít mít không màng giờ giấc gì hết. Mẹ phạt tôi bằng hai chậu quần áo chất cao như núi và đống bát đĩa từ trưa, dù sao như vậy còn đỡ hơn việc đi chợ nấu cơm.Hì hục cọ xoong nồi, giặt giũ, phơi phóng, xong xuôi đâu đó trời đổ cơn mưa, tôi lại lúi húi rút về.Sau cuối khi được thở phào nằm ườn trên đi-văng chờ cơm, (-____-) ông ném cái điện thoại vào trúng người cháu gái, lớn giọng:“Dịch giùm ông cái bức thư của người hâm mộ!”Tôi đưa cái điện thoại to ngang cục gạch lên nhìn,“T da danh thang P.”Không phải tin tổng đài, từ một số máy lạ. Những người được ông cho số đều biết rằng ông tôi không thể sử dụng tin nhắn.“Nó gọi hỏi số mày nhưng ông nghĩ không cần thiết.”Vì thế ông cho phép Vũ nhắn vào số của mình để bà không biết, như vậy bố mẹ cũng không biết. Tôi đọc tin nhắn rồi xóa ngay lập tức, trả lại ông. Cậu ấy sao lại đánh Phong chỉ vì tôi… thích… Phong chứ? Đà CÓ ANH TRONG NỖI NHỚ CỦA EM CHƯA? [CHAP 23'>Chương 23:Tôi đi học, vẫn ngồi bên Vũ. Nhưng hôm nay cậu ấy không đến lớp.Không lí do.Tôi đã định yêu cầu Vũ giải thích, vậy mà cậu ấy chọn né tránh.Tôi sợ, sợ Vũ sẽ thường xuyên trốn học và quay lại thời điểm trước khi cậu ấy vì tôi mà thay đổi.Song, lại cảm thấy thất vọng về hành vi bạo lực của cậu. Vũ luôn làm theo ý mình, không cần quan tâm đến cảm nhận của người khác.Cả ngày lòng vòng trong mớ suy nghĩ về Vũ, chốc chốc tôi quay sang bên như một thói quen, và cảm thấy trống trải khi không thấy ánh mắt cậu ấy hướng về bên mình. Thời gian trở nên quá dài khi không có Vũ.Cảm giác này tôi đã từng trải qua, đó là một nỗi buồn vô hạn.Giờ ra chơi tiết cuối, Lệ Quyên gọi tôi ra phía sân sau, chỗ gần hồ bơi. Tôi nhìn gió nô đùa trên mái tóc bạn ấy, lòng tự hỏi Quyên sẽ nói gì.“Tôi sẽ giành lại Vũ!”Vũ đâu có thuộc về tôi để người khác phải giành lại, tôi đi vòng qua bể bơi rồi mới về lớp, có một chút hoang mang trong tôi lớn dần lên.Hôm đó chúng tôi hay, Lệ Quyên chia tay với cậu bạn thuở thơ ấu của tôi.*Vò đầu bứt tai, không sao tập trung vào bài học được, ngay đến phép tính đơn giản, một cộng một tôi cho bằng không. (v___v)Dù tính đi tính lại, tôi vẫn chật vật với số bài tập về nhà. Và vì cứ mải lo nghĩ lung tung, tôi đem hai con mắt lờ đờ đến lớp nhìn Vũ.À há, hôm nay cậu ấy đã đi học.Minh Thu xoay hẳn người xuống, thích thú nhìn tấm hình trong điện thoại của mình.“Ông cũng đua đòi bê tráp cơ đấy? Con bé này là ai? Tóc đẹp ghê, tôi đang định làm kiểu này, cho tôi nick nó đi.”Tôi tò mò đưa con mắt lù đù của mình sang bên. Hóa ra hôm qua cậu ấy đi ăn hỏi. Vũ mặc áo trắng, bỏ trong quần tây, thắt cà vạt đỏ, bê tráp trầu cau, cậu ấy cười, lần đầu tiên tôi để ý nụ cười của Vũ rạng rỡ đến vậy, bên cạnh là