Insane
Đã có anh trong nỗi nhớ của em chưa?

Đã có anh trong nỗi nhớ của em chưa?

Tác giả: ZuzuLinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323442

Bình chọn: 8.5.00/10/344 lượt.

p, trống sắp đánh rồi.”“Đừng có bao che, cô nghe nói…”Cô chưa kịp nói hết câu Vũ đã chạy lại quàng cổ Phong kéo vào trường, cậu ấy không kéo tôi, và vì chỉ còn mình tôi nên lúc này mẹ Vũ mới nhớ còn có một đứa con gái để hỏi chuyện.“Cháu chắc học cùng Phong, có biết Lâm Anh là bạn nào không?”Cô hỏi một câu mà tôi không biết trả lời thế nào, vì sao cô ấy lại nhắc tới tên tôi chứ? Lần này Vũ không quàng cổ tôi lôi đi, Phong cũng không bao che, hai cậu ấy chỉ đứng đợi phản ứng của tôi…Không phải chỉ mình mẹ Vũ đợi câu trả lời của tôi…“Lớp… lớp cháu có hai Lâm Anh…còn lớp khác… thì... cháu không rõ…” CHƯƠNG 30 (2)Mẹ cậu nhìn tôi với vẻ không bằng lòng, như thể câu trả lời đã bị mua chuộc. Vì vậy cô biết có hỏi tiếp cũng chẳng khai thác được gì, nhưng nếu thông qua giáo viên chủ nhiệm sẽ ra con bé đó là tôi thôi, hơn nữa cô Oanh lại càng để ý tới, rồi mẹ tôi biết lại mắng, thế nên trước khi cô vào xe, tôi đã thú thực:“Lâm Anh A là một bạn nam, còn Lâm Anh B là… ch…á…u…”Tiếng của tôi lẫn trong tiếng trống trường, Phong còn chưa kịp gửi xe, bác bảo vệ đã khép được một bên cổng.Thế là ba đứa tụi tôi ba chân bốn cẳng lao vào cổng như con thiêu thân.Sau dịp đó cứ ngỡ sẽ lại bình thường nhưng Vũ vẫn chẳng mảy may, kẻ đi trước người đi sau. Tôi đâm ra nhơ nhớ những lúc bên cậu, nhất là lúc cậu ta quan tâm thái quá. (>__<)Tôi đoán Vũ chỉ phớt lờ được thời gian ngắn nữa thôi, vì chúng tôi còn cả một năm lớp mười hai học với nhau cơ mà, chưa kể kỳ hai lớp mười một nữa. (^___^)Đem những suy nghĩ vào mặt cười tươi rói nhìn về phía Vũ, cậu ấy đang đánh bài với cán bộ lớp, cười ha hả, vô tình thấy tôi, nụ cười của cậu tắt ngấm, rồi quay về ván bài.Cô Oanh vào lớp kiểm tra đột xuất giữa giờ ra chơi, nhóm bốn người họ chơi bài ngay bàn đầu nên không kịp thu dọn. Lần này còn ăn tiền mới chết.“Ai mang bài tới?”Cô nâng gọng kính, hỏi bằng giọng nghiêm khắc, khiến các bạn có trong lớp đang ngồi đủ tư thế vội chấn chỉnh lại đồng phục.Vũ đứng lên.“Giỏi nhỉ? Tôi cho anh lên bàn trên, ngồi xung quanh cán bộ lớp để ý thức việc học hay là cho anh mở sòng bạc?”“Thưa cô bọn em biết lỗi rồi, bọn em xin nhận hình phạt.”Lệ Quyên đứng lên nhận lỗi rồi cả lớp trưởng và tổ trưởng cũng đứng theo. Tuy là kẻ đứng ngoài nhưng tôi còn thấy sợ.“Chị cũng hay lắm, lớp phó học tập, rồi cả lớp trưởng, tổ trưởng tổ I, chép cho tôi một trăm lần nội quy lớp học.”Nội quy lớp tôi dài gần một trang giấy A4 (@__@), chép mỏi tay luôn.“Còn anh Vũ, kiểu đầu của anh sang Hàn Quốc được rồi đấy, huy hiệu Đoàn không có, chép ba trăm lần.”Ba trăm lần, ngang quyển Ngữ Văn. Nhưng Vũ sai rồi, hồi trước tôi vẫn thường nhắc cậu đeo huy hiệu, nhớ rồi quên, còn mái tóc giờ đã dài hơn, nhưng lại cố tình xén hai bên.“Phù, may quá, hôm qua suýt thì đi cắt tóc! Bà này kinh dã man, bọn con gái làm xoăn tít thò lò thế kia thì không sao mà con trai cạo một vài đường đã hành.”Đức nghiêng sang bên tôi thì thào.“Anh Đức, anh thích giúp đỡ bạn thì có thể phụ anh Vũ năm mươi lần.”“Ơ em…”Cô nghiêm đến mức khuôn mặt Đức méo xẹo cũng không mủi lòng. Khổ thân các bạn ấy, chép tay bao giờ mới xong, tội nhất là Vũ.Ngay sau khi cô đi thì Đức kêu trời kêu đất, còn Vũ nháo lại bài tiếp tục chơi, mặt tỉnh queo.“Chơi tiếp?”“Quyên lo gì, chiều tôi tìm người chép hết cho cả bọn!”“Thật không?”Anh bạn Đức hét lên, từ bàn cuối phi lên bàn đầu.“Tao đùa làm gì, cùng lắm thì thuê người chép.”“Vậy cho tao một chân!”Thịnh lớp trưởng không chơi nữa, Đức thế chỗ. Họ chơi còn vui hơn lúc rồi.Tôi thấy buồn vì Vũ vô cùng, cậu ấy coi không lời giáo viên vậy ư? Cô cũng chỉ muốn răn đe các bạn mà.*Tan học tôi rầu rĩ đợi Phong lấy xe trước cổng, Vũ đi trước một đoạn xa, cậu ấy đi xe chung với Lệ Quyên, nhập hội cùng mấy người đứng tụm năm tụm bảy bàn chỗ đi chơi, có cả nam và nữ, cả những người mặc đồng phục trường khác, thuốc lá phì phèo. CHƯƠNG 30 (3)Trưa rồi phải về nhà ăn cơm chứ?“Lâm Anh sao thế?”Phong đã lấy xe xong, cậu ấy nhìn vẻ mặt buồn rười rượi của tôi, rồi theo ánh mắt thì nhận ra Vũ và Lệ Quyên.Một người đang châm điểu thuốc và đưa cho Vũ. Lệ Quyên còn cười chẹp miệng.“Lâm Anh đợi tớ ở đây.”Phong đưa xe cho tôi giữ, cậu bước về chỗ mấy người đó, hướng về phía Vũ. Tôi không nghe rõ lắm vì Phong chỉ nói vừa đủ nghe, có quay sang nói với cả Quyên, nhưng bạn ấy lắc đầu.Một đôi khác đi xe máy cũng vừa tới nhập bọn, người ngồi sau đập tay với Lệ Quyên. Phong vẫn tiếp tục thuyết phục hai người đi về.“Bạn tao tao chơi, bạn mày mày chơi!”Vũ nói khá to, tiếp đến người nữ ngồi sau xe mới đến chỉ thẳng vào mặt Phong:“Tao nhớ mặt thằng này rồi, Lệ Quyên, vì nó mà em với con Yến choạng nhau hả? Nó bỏ em theo con dở hơi nào ấy hả?”“Không phải chị ơi, em chán thì quăng đi thôi!”Lệ Quyên vốn ăn nói nhỏ nhẹ nhưng lại lớn giọng, để tôi đứng cách chục mét còn nghe rõ từng chữ, bạn ấy ôm choàng lên người Vũ.“Thôi mày về đi Phong!”Vũ thở ra khói, không phải hơi lạnh, mà là khói thuốc.“Tao nói lần cuối, mày nghe không thì tùy… Lệ Quyên, tôi hy vọng bạn vẫn như ngày xưa.”Phong xoay người về phía tôi, thở mạnh đến nỗi bờ vai run