
nh như một người bạn.”Ngay trước cổng trường học, Phong và tôi, cậu ấy đã nói những điều dang dở mà hôm ấy vì chiếc ôm của tôi đã không thể.“Nhưng… tớ hiểu rồi… cái ôm ấy… không dành cho tớ… Nó là của Vũ.” “Nó là của Vũ.”Âm thanh ấy cứ vang vọng trong tôi.Phong quay đi. Cậu ấy dừng lại với ngôi trường mẫu giáo, để tôi bước tiếp.“Phong… biết gì về tớ mà nói!”Chưa bao giờ tôi tức giận trước Phong, đây là lần duy nhất. Tôi gần như thét lên rồi chạy một mạch, mặc kệ những cơn gió, mặc kệ nhưng hạt mưa lâm thâm, mặc kệ tất cả chỉ để chạy về tuổi thơ của mình.Tôi khóc suốt từ lúc đó tới tận chập tối, nếu chỗ kia không phải là khách sạn, nếu ở đó không có một cậu bạn khác, nếu nó vẫn chỉ là khu tập thể cấp bốn, nếu chỉ có bốn đứa tụi tôi, nếu chúng tôi không lớn,… Phong biết gì về quãng thời gian chờ đợi của tôi mà nói như vậy? CHƯƠNG 31Chương 31:Khi trở về nhà mưa đã khoác lên tôi những giọt nước, quẹo nốt con ngõ này là về tới, mẹ chắc sẽ mắng lắm.Thế mà, có một người đứng ở đó chờ tôi, cậu ta ngồi bệt xuống vệ đường, bên cạnh cây cột điện. Mái hiên không đủ che mưa cho Vũ.Vũ ngẩng đầu lên nhìn tôi, cậu cũng bị một cục biêu trên trán từ Phong. Tim tôi quặn lại, nó bỏ rơi một nhịp.Chưa để cậu ta lên tiếng, tôi siết chặt tay chạy thẳng về nhà.“Ai cho phép cậu đợi tớ???”Khi ngang qua Vũ, tôi đã nổi giận.Tại sao lại đối xử với tôi như thế khi mà chính cậu ta nói tôi thích Phong? Đã biết vậy sao còn làm tôi mủi lòng, tôi chỉ cần là con bé Chun bám theo cậu bạn hàng xóm thôi.Suốt đêm đó tôi bị sốt cao và tới tận cuối ngày hôm sau mới đỡ, thế nên sáng thứ hai đầu tuần bố chở đi học thay vì đi cùng Phong.*Tháng mười hai đã tới, như thường lệ có tiết chào cờ. Sân trường hôm nay có chút nắng, tôi ngồi hàng ghế cuối, trong khi Vũ ở trong trông lớp. Nghe nói hôm nay sẽ có học sinh được tuyên dương, trông mấy bạn lớp B1 vây xung quanh Phong thì đoán được rồi.Vừa sụt sịt hai mũi vừa ngồi nghe thầy Tổng phụ trách đọc xếp loại thi đua của từng lớp mà lòng tôi háo hức thay dù trong lòng còn giận. Vẫn như ngày nào, mỗi khi cô giáo phê bình Phong nghịch ngợm, tôi còn lo hơn cậu. Đến khi cái tên “Trịnh Quốc Phong Anh” được xướng danh và Phong bước lên bục nhận hoa thì nước mắt tôi ứa ra trong niềm tự hào vô cùng.“Trường THPT Hùng Vương vinh dự khi có học sinh đạt được học bổng toàn phần tại trường trung học nội trú Columbia International College…”Học bổng toàn phần?Phong giành được…Thầy nói ngôi trường xa lạ đó ở Canada, cách nơi đây xa vời vợi…Mọi thứ… tất cả như quay trở lại cái ngày tôi đi học thêm về mà không thấy cậu ấy nữa…Phong sẽ lại bỏ đi ư?Mọi người, bạn bè, gia đình cậu và cả tôi nữa, đều ở đây cơ mà…Tôi khóc òa lên thành tiếng trước sự ngạc nhiên của những người xung quanh. Một con bé học lớp bên khóc cho thằng bạn từ nhỏ đi biền biệt không biết có ngày gặp lại không. Lỡ cậu ấy sống bên đó quen rồi, lỡ cậu ấy yêu đất nước người ta, thì có còn về với tôi không?Đáng lẽ phải mừng cho Phong chứ, thế mà nước mắt tôi cứ rơi lã chã, cố đưa tay ngăn lại cũng không thể. Tôi đứng dậy ra khỏi chỗ, luồn vào khu nhà vệ sinh ngồi khóc một mình.Một ai đó đã nói rằng:“Đổi lại cậu hứa không được khóc nữa!”*Tôi quay về lớp khi có một bạn vào thay đồ. Đi qua bàn một, Vũ đang chép nội quy, xếp giấy mỏng chưa đủ ba trăm trang, dòng chữ nguệch ngoạc, việc đó khiến tôi được an ủi phần nào.“Nãy sao tự dưng khóc tu tu vậy? Thay đổi thời tiết à?”Đức vừa chép phạt vừa quay sang hỏi, tôi cắn môi lắc đầu.“Không sao thì chép hộ tôi đi bà nội! Viết ngoáy nhớ!”“Ừ.”Tôi lấy bút ra để chép cùng, Vũ đã dừng lại nhìn tôi từ lâu lắm rồi.*“Ăn cơm đi Chun, còn lên học bài!”Tôi ngồi thừ nhìn con cá bị rán giòn, học giỏi để rồi đi xa như cậu ấy… buồn lắm.“Giờ con bé lớn rồi, đừng gọi Chun nữa. Lâm Anh chưa khỏi ốm hay sao vậy cháu?”“Cháu không.”Tôi cầm đũa và cơm ăn hết một bát, sao lớn rồi không được gọi là Chun nữa? Lớn rồi sẽ phải xa nhau thật ư?“Con ăn xong rồi.”Tôi mang bát đặt trong bồn rửa, leo lên phòng. Khi cánh cửa đóng lại, nỗi buồn lại trào dâng. CHƯƠNG 31 (2)Ông nội gõ cửa phòng rồi nhẹ nhàng đẩy vào.“Ở trên lớp có chuyện gì? Nói cho ông nghe được không?”Ông cho tôi sà vào lòng để trút hết nỗi buồn. Chắc ông hiểu được…“Phong… Phong sắp đi du học rồi ông ơi! Hức hức, sao cậu ấy hay đi thế???”Tôi lại khóc, ông đưa bàn tay nhăn nheo hớt tóc tôi qua mang tai, vỗ về:“Nó đi ăn học sau này về kiếm nhiều tiền càng tốt chứ sao?”Tôi lắc đầu không chịu.“Ngốc ạ, khi ta đặt một ai đó trong tim thì dẫu họ có đi cả vòng Trái Đất vẫn chỉ nằm trong trái tim của mình. Vậy cháu nói xem, có xa không?”“Nhưng…”Tôi định nói rồi lại thôi, đưa mắt ra nhìn khóm qua mười giờ đặt trên khung cửa sổ. Lỡ một ngày, chúng tôi chỉ như khóm hoa kia, khi kim đồng hồ đã quá mười giờ.*Hôm nay nhiệt độ xuống thấp hẳn, trời âm u, học sinh cấp hai trường bên được nghỉ, đạp xe chầm chậm còn nghe tiếng gió rít bên tai. Dựng xe một chỗ, tôi vội vàng đưa tay lên miệng thổi ấm, đột nhiên bên má nóng rực, người co rúm theo phản xạ.Phong áp cốc sữa nóng lên má tôi, nở nụ cười rạng rỡ làm hòa. Tô