XtGem Forum catalog
Đã cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn

Đã cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn

Tác giả: Xá Niệm Niệm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324993

Bình chọn: 10.00/10/499 lượt.

đều lấy tin tức của Dịch Nam Phong làm đầu.

Nghe nói Dịch Nam Phong là người lạnh lùng, cũng nghe nói Dịch Nam Phong trừ “ Dịch Phong” còn có nhiều sản nghiệp lớn nữa, bất quá những điều này chỉ nghe đồn mà thôi.

“ Đây là con gái của ta, Giản Lân Nhi”, Lân nhi cuối đầu, nhớ đến lời nói của Dịch Nam Phong.

Cô 17 tuổi, Dịch Nam Phong 26 tuổi, ha ha, con gái ư, cười chết mất. Nhưng mà Dịch Nam Phong đã nói như vậy, người ngồi đối diện chắc sẽ tin tưởng.

Anh Phong sau khi trở lại, đã có một cuộc sống rất khác, nhớ lại một vài hình ảnh, Giản Lân Nhi bắt đầu đỏ mặt, xuy xuy đi con gái của anh..

“ Lân nhi, người kia thật sự là ba ba của bạn?” Trần Thần rốt cuộc đã lấy lại tinh thần, cầm tay Lân nhi lắc lắc.

Giản Lân Nhi nhìn Trần Thần, nở nụ cười “ Ba của bạn thì có!” Sau đó tiếp tục bước về phía trước.

“Cũng không phải ta nói … …” Trần Thần thấy sắc mặt Giản Lân Nhi không tốt, than thở nói.

“Ai, Lân nhi, còn mấy ngày nữa là sinh nhật của bạn rồi?” Trần Thần đánh trống lảng, nói sang chuyện khác, rất mau chóng nhắc tới sinh nhật của Lân nhi, sinh nhật 18 tuổi.

“A, còn 2 ngày nữa.”

“Vậy chúng ta phải lên kế hoạch thật tốt rồi.”

“Ôi, đến lúc đó rồi tính.”

“Buổi chiều không đi dạo nữa, tui muốn về nhà .” Một chút bốc đồng, muốn đi dạo phố, giờ lại không đi nữa, Lân nhi nói.

“ Ừa, vậy được rồi, về nhà thôi, tui cũng không muốn đi dạo nữa, tui phải đem chữ kí của An Khiết đem lên mạng khoe mới được” . Trần Thần không có ý kiến gì, thật ra thì mọi chuyện đã bị Gian Lân Nhi định đoạt hết rồi.

Chương 7: Giản Khiêm Hân

Edit: Rika Nguyen

Ủ rủ bước vào nhà, không thèm ngẩng đầu lên, cứ cúi người mà bước đi.

“Lân nhi”

Giản Lân Nhi ngẩng đầu, hưng phấn kêu lên “ Tiểu Hân, đến rồi à!”. Ba bước làm hai bước, cô vội vàng chạy tới, lập tức nhảy lên ôm lấy người đang đứng, hai chân vắt ra sau lưng, hai cánh tay ôm chặt cổ người đang đứng đấy.

“ Sao lại tới đây?”

“Đến thăm Lân nhi, hôn một cái nào”

“Mua~~~~~~~” Lân nhi hôn một cái rõ to lên mặt tiểu Hân.

“ Lân nhi, lại béo ra rồi” Tiểu Hân ôm mông Lân nhi mà sờ sờ.

“Xú tiểu tử, không cho phép kêu tên của tui, phải gọi bằng chị” Giản Lân Nhi vỗ đầu tiểu Hân, hờn dỗi nói.

Người ôm Giản Lân Nhi, tên gọi là Giản Khiêm Hân, ha ha, nghe tên là biết chính là cháu trai của Giản Chính rồi. Giản Khiêm Hân, là em cùng cha khác mẹ của Lân nhi, nhỏ hơn cô 5 tuổi.

Giản Lân Nhi vẫn ở tại nhà ông nội, sau khi mẹ cô mất khoảng một năm, ba cô liền cưới mẹ của Giản Khiêm Hân, sau đó liền sinh ra cậu.

Thời điểm Lân nhi có mẹ thứ hai, là năm cô 4 tuổi, lúc ấy ba của cô đến nói chuyện với cô, cô bình tĩnh nhìn ba cô rất lâu, giống như nhìn người xa lạ vậy,rồi sau đó bỏ chay tới Dịch gia, cũng không nói đồng ý hay không đồng ý về vấn đề đó.

Chính là lúc nửa đêm, khi Dịch Nam Phong đang ngủ trên giường, nghe tiếng khóc nên tỉnh lại mới thấy cô.

Đợi cho đến lúc cô gặp Giản Khiêm Hân lần đầu, lúc ấy Lân nhi đã 8 tuổi rồi, Lân nhi vẫn không muốn gặp em trai, mà lúc ấy Dịch NamPhong lại không có ở đây.

Khi Giản Khiêm Lân đến nhà ông nội, cậu vẫn lẽo đẽo theo sau Lân nhi, kêu “ chị ơi, chị ơi”. Trong lúc không có người, Lân nhi đẩy em trai té ngã,vì bị đau mà khóc lên, Giản Lân Nhi thấy bộ dáng của em khóc thì chợt mềm lòng, từ đó tình cảm hai chị em đã tốt lên.

Từ nhỏ, Giản Khiêm Hân đã bị đưa sang Mỹ, cho nên bọ dáng của cậu rất giống tây, chưa đến 14 tuổi mà đã có một thân hình cao lớn, cao hơn Lân nhi một cái đầu, mày rậm mắt to, thân thể khỏe mạnh, có khí phách của chàng trai trưởng thành. Lúc này đang ôm Lân nhi một cách nhẹ nhàng thoải mái, quả nhiên là ăn cơm tây liền khỏe mạnh nha, cậu em này mà đem so với mấy chàng trai cùng tuổi thì quả thật rất chênh lệch.

Hai chị em cô chỉ gặp nhau vào kỳ nghỉ đông, mỗi lần gặp nhau thì rất thân thiết, mọi người thấy cảnh này đã quen, chỉ riêng có một người ngồi trên ghế kia thì cảm thấy rất khó chịu.

Dịch Nam Phong ngồi trong phòng khác của Giản gia, đang nói chuyện với ba củ Lân nhi, tháy Giản Lân Nhi đu chặt lên người Giản Khiêm Hân, ánh mắt hiện lên một tia sắc bén.

“Tiểu Hân, sao cơ thể em toàn cơ bắp không thế?” Giản Lân Nhi một tay cầm lấy tay Giản Khiêm Hân, tay còn lại ngắt mặt cậu, ngữ khí và hành động vô cùng thân thiết.

“ Lân nhi, trèo xuống, tiểu Hân không được ôm nữa” Dịch Nam Phong vừa nói vừa cười.

Giản Lân Nhi hừ lạnh một tiếng, vẫn duy trì tư thế đó, Giản Khiêm Hân ôm mông cô, đặt cô xuống ghế sô pha.

Dịch Nam Phong thấy Lân nhi thân mật với một cậu con trai như thế, thần sắc trên mặt liền lạnh đi.

Giản chính lúc này không ở trong phòng khác, từ đầu tới cuối, khi mới vào Giản Lân Nhi liếc nhìn ba mình một cái, còn lại dành toàn bộ thời gian chơi đùa với Giản Khiêm Hân.

Dịch Nam Phong vốn đang cùng ba Lân nhi bàn chuyện, sau khi anh đưa An Khiết về, anh liền lập tức đến đây, vừa ngồi xuống không bao lâu thì Lân nhi về, thấy bộ dáng ủ rủ của cô làm cho anh thật cao hứng. Nhưng khi nhìn Giản Khiêm Hân ôm Lân nhi, ba của Lân nhi ngồi bên cạnh cảm giác được không khí xung quanh lạnh đi, giảm xuống vài độ.

“Giả