Pair of Vintage Old School Fru
Đã cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn

Đã cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn

Tác giả: Xá Niệm Niệm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324961

Bình chọn: 7.5.00/10/496 lượt.

n Lân Nhi” giọng nói trầm thấp, mang theo sự cảnh cáo.

Lân nhi liếc Dịch Nam Phong một cái, không cam lòng muốn bước xuống, nhưng trên lưng cô lại bị một bàn tay đè lên, không cho bước xuống.

“ Tiểu Hân?” Giản Lân Nhi đã hơn nửa năm không gặp em trai, nghi hoặc kêu lên.

Giản Khiêm Hân khiêu khích nhìn Dịch Nam Phong, nói “ Lân nhi, lâu rồi không gặp em, chị không nhớ em sao?” Nói xong còn hướng về phía ngực của cô mà cọ cọ ( Rika: sao em trai toàn ăn đậu hủ của Lan nhi thế????? Đấy là món ăn của anh Phong mà???)

“ Chị đương nhiên nhớ em rồi!”

“Vậy thị cho em ôm một lát đã!” Giản Khiêm Hân không để Lân nhi đi xuống.

“Được rồi, được rồi, ôm đi!” Không nhìn tới ánh mắt như muốn giết người phía sau, Lân nhi vẫn tiếp tục ngồi trên người em trai.

Giản Chính lúc này bước xuống lầu, Dịch Nam Phong đã khôi phục lại sắc thái, cùng cười cùng nói chuyện với ba của Lân nhi. Giản Chính vẫn không thích Lân nhi cứ chạy qua Dịch gia chơi, sao Dịch Nam Phong lại xuất hiện ở đây?

Ba ba của Lân nhi nhìn Dịch Nam Phong thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, âm thầm cảm thán, con gái ông thật có sức ảnh hưởng lớn tới tiểu tử này.

“ Lân nhi, sao không rời khỏi người tiểu Hân đi?”

Giản Chính mở miệng nói, hai chị em ngoan ngoãn buông ra, sắc mặt Dịch Nam Phong tốt lên, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Buổi chiều là thời gian nghỉ ngơi,mà ba ba của Lân Nhi lâu rồi mới tới, nói chuyện một chút với Giản Chính, sau đó liền cùng Dịch Nam Phong đi tới Dịch gia luyện kiếm.

Trong phòng tập, chỉ có tiếng kiếm chạm vào nhau. Cuối cùng, một người mặc trang phục màu bạc, vóc dáng cao lớn chỉa kiếm vào yết hầu của người mập hơn, kết thúc ván đấu.

Giản Dục lấy mũ xuống, nhìn anh, sau đó ngồi xuốngsàn nhà thở hổn hển, mồ hôi chảy đầm đìa. Dịch Nam Phong lắc lắc đầu, tuy rằng chảy mồ hôi, nhưng hô hấp không dồn dập.

“Lại tiến bộ rồi”Nghỉ ngơi một lát, lấy lại sức lực, Giản Dục không thể không bội phục người trẻ tuổi trước mặt ông.

Dịch Nam Phong khẽ cười.

Im lặng một lúc, Giản Dục nói “ Ngươi còn thích con bé?”, khẩu khí rất nghiêm túc.

Hoàng Thành lớn như thế này, Giản Dục và Dịch Nam Phong giao tiếp rất nhiều nơi, bởi vì có quan hệ với Lân Nhi, hai người hiểu nhau rất rõ.

Giản Dục đại khái biết được thân phận của Dịch Nam Phong, đối với việc Dịch Nam Phong coi trọng con gái mình ông cảm thấy rất khó hiểu. Ông còn nghe đồn rằng, con gái ông và Dịch Nam Phong còn có tình cảm với nhau. Ông và cậu ta nói chuyện với nhau hơn nửa giờ, tuy rằng ông cảm thấy mình hiểu rất rõ Dịch Nam Phong, nhưng mỗi lần gặp, ông không thể nắm bắt được tâm tư của cậu.

Ông và con gái từ nhỏ tới giờ cũng không thân thiết lắm, từ khi ông đi thêm bước nữa, ông không còn nghe thấy Lân nhi gọi ông một tiếng ba, nhớ đến đây, ông cảm thấy thật bi thương. Nhưng đối với hạnh phúc cả đời của con giá, người làm cha như ông nhất định phải thận trọng.

“Vâng” Hiểu được ý tứ của Giản Dục, Dịch Nam Phong thản nhiên lên tiếng.

Trong phòng tập lại vang lên âm thanh của đao kiếm.

“ Ai nha,tiểu Hân tránh ra đi, để đấy cho chị, thật tức chết mà” Giản Khiêm Hân và Giản chính đang chơi cờ,Lân nhi ngồi bên ngoài xem, đã làm trái với quy tắc “ Chơi cờ cấm nói”, Giản Khiêm Hân hạ cờ, bên này Lân nhi gào to.

Giản Chính thật cao hứng,nhìn cháu trai cháu gái hợp sức đánh cờ với ông, ông cùng tiểu Hân rất đắc ý.

Giản Khiêm Hân rốt cuộc không chịu nỗi sự tra tấn của chị mình, nhường cho Lân nhi chơi, nhìn cách Lân nhi chơi cờ, Giản Khiêm Hân thật sự hoảng hốt. Lúc hoàn hồn, cậu thấy Lân nhi nháy mắt với mình, hai chị em hợp tác nhiều lần, cậu liền hiểu ngay ý của chị.

Chạy đi bưng cho ông nội một ly trà, Giản Lân Nhi thừa dịp ông uống trà, vụng trộm đem di con Mã* sang một vị trí khác, sau đó thấy ông không phát hiện ra, liền cười thầm trong lòng

(* là một quân cờ trong cờ tướng)

Vừa mới bước vào cửa, Dịch Nam Phong liền thấy hai chị em Lân nhi hợp tác ăn ý, toát ra sự thân mật, Dịch Nam Phong nắm chặt tay thành quyền.

Hai ông cháu giằng co một hồi, cuối cùng Lân nhi xuất quân, đem giết chết quân của ông.Giản Chính mất hứng khi cháu gái thắng ông, còn LÂn nhi thì cười trộm, chạy tới vuốt lưng cho ông nội.

Buổi tối, bốn bề yên lặng, mọi người đã ngủ say, trọng đại viện Giản gia, một bóng đen thuần thục nhảy qua tường, nhảy lên phòng ngủ trên lầu hai.

“Kịch…”một âm thanh rất nhỏ vang lên, cửa sổ thủy tinh chậm rãi bị mở ra, người đó nhanh nhẹn tiến vào, nhảy xuống không một tiếng động.

Haizz….., ai nói ở đại viện sẽ không bị ăn trộm tới thăm, người này chắc là ăn trộm rồi?

Trên giường có một cô bé đang ngủ say, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, ngáy một cái, rồi im lặng ngủ tiếp.

Ánh mắt Dịch Nam Phong sang quắc, nhìn chằm chằm người trên giường, trong lòng nôn nóng. Anh nửa đêm trốn nhà lẻn vào đâu, sao Lân nhi lại ngủ say như thế?

Rất nhanh, anh cởi hết quần áo ra, vốn định cởi sạch, nhưng cuối cùng lưu lại, xốc chăn lên chui vào. Lân nhi đang ngủ ngon, bất thình lình bị người ôm vào trong ngực, miệng kêu lên một tiếng, rồi ngủ tiếp.

Dịch Nam Phong ôm Lân nhi, tăng thêm