XtGem Forum catalog
Đã cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn

Đã cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn

Tác giả: Xá Niệm Niệm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325044

Bình chọn: 9.5.00/10/504 lượt.

hị lập tức xuống ngay bây giờ”

“Vậy chị hôn em một cái rồi em xuống” Giản Khiêm Hân đưa ra yêu cầu.

Cảm giác bàn tay trên lưng tăng thêm lực đạo, mơ hồ cô nhớ đến tối qua đã đáp ứng anh là không nên quá thân mật với em trai, nhưng trước mặt không còn biện pháp nào cả, cô không thèm để ý tới bàn tay của anh, nói “ Được, em lại đây”

“Bẹp” Giản Khiêm Hân hôn lên mặt cô một cái thật to, cô nào dám hôn to như thế. Khi Giản Khiêm Hân xoay người, Giản LÂn Nhi đang cố gắng kiềm chế cơn đau nơi cổ truyền tới.

Cái anh này,Giản Khiêm Hân còn chưa ra ngoài, anh ta đã cắn ngay cổ cô rồi.

Chương 9: Biến Đổi

Edit: Rika Nguyen

“A, đau…” Giản Lân Nhi đưa tay đụng vào chỗ bị cắn, kêu đau một tiếng, Dịch Nam Phong cũng không đứng dậy, lại cắn thêm một cái nữa.

Giản Lân Nhi không dám động, sợ anh cắn khắp nơi trên người mình. Rốt cục cũng buông cô ra, Giản gia cô nương cũng không chịu thiệt thòi, anh cắn tôi, tôi cắn lại anh. Xoay người, bổ nhào vào người Dịch Nam Phong, cắn một phát lên bả vai anh, cắn đến khi trong miệng truyền đến mùi máu tanh mới nhả ra.

Dịch Nam Phong biết tính cách của cô, chờ cho cô giải tỏa hết uất ức, nếu không cho cô cắn, bảo đảm cô sẽ làm ầm ĩ vài ngày, chắc chắn anh sẽ ngủ không yên.

“Thực nhẫn tâm!” Dịch Nam Phong mở miệng nói.

Xoa xoa vết máu trên môi, Lân nhi xem như hết giận, nhớ tới người trước mặt mình tối qua vụng trộm lẻn vào đây, bây giờ trời sáng rồi, làm sao đi ra ngoài bây giờ?

“ Làm sao bây giờ, làm sao để đi ra ngoài đây?”

Lân nhi ngồi trên giường lo lắng, chạy đến cửa sổ nhìn xuống, ông nội ở dưới đang cho chim ăn, nếu đi xuống cầu thang, khẳng định người trong nhà sẽ nhìn thấy, làm sao bây giờ? Xoay người lại, nhìn thấy anh đang ôm chăn nằm một đống trên giường.

Chạy tới lắc lắc anh, nói : “ Như thế nào mà anh còn ngủ được hả? Mau mau dậy đi, nghĩ cách đi ra ngoài đi?” Dịch Nam Phong nhìn Lân nhi lay lay mình, không nói lời nào, trong đầu suy nghĩ, liền nói ra một câu : “ Giản Khiêm Hân”. Sau đó nở nụ cười,một nụ cười gian xảo.

Ha ha, tiểu Hân đệ đệ, người ta căn bản không coi anh ra gì, đây thật là nhẫn tâm a?

LÂn nhi không biết được suy nghĩ của anh, trong lòng gấp như lửa đốt : “ Anh không được ngủ nữa, mau dậy nghĩ biện pháp đi nào”

Lười biếng nghiêng người lại, Dịch Nam Phong đưa một tay gối đầu, híp mắt nhìn Giản LÂn Nhi. Bộ dáng này của anh thật hớp hồn, hai má Lân nhi đỏ lên, định cầm tay anh kéo anh dậy.

“Lân nhi, còn nhớ rõ những lời tối hôm qua không?”

Chột dạ, cô mở to mắt, Giản Lân Nhi gật gật đầu “ Nhớ, nhớ rõ, không được quá gần gũi với tiểu Hân, nếu để anh bắt gặp…” Lời còn chưa nói hết, mắt chợt lóe sáng.

“Nhớ rồi, anh mau dậy nào” Giản LÂn Nhi kéo anh rời giường, Dịch Nam Phong lại cố ý không muốn dậy, Lân nhi trừng mắt nhìn anh vài lần. Hừ, người này thật không giống người bình thường, thích bị ngược thì phải.

“ Dịch Nam Phong, anh…” Trợn to mắt, tỏ vẻ buồn bực,nhưng ngẫm lại, với hình ảnh đáng iu này, khó trách Dịch Nam Phong muốn chọc tức cô bé này.

Thấy Lân nhi sốt ruột, Dịch Nam Phong mới miễn cưỡng ngồi dậy, áo sơ mi của anh đã bị bung ra vài nút, lộ ra một lồng ngực khỏe mạnh và tráng kiện, Dịch Nam Phong nhìn thấy Lân Nhi đang chui vào phòng tắm, liền nói “ Làm gì đó, mau đi ra ngoài”

Giản Lân Nhi căm giận nhìn hình ảnh trong gương, không phải là chưa thấy qua, nhưng tối hôm qua phía dưới của cô cảm thấy ẩm ướt. Nhìn thấy Dịch Nam Phong, cô lại nghĩ tới hình anh kia.

Thời điểm Lân nhi bước ra, Dịch Nam Phong đang tựa vào thành cửa sổ, không biết suy nghĩ điều gì,sắc mặt có chút thanh tịnh. Lân nhi thấy vậy, chạy tới, gọi hồn anh trở về “ Đứng đó có người thấy sao? Anh mau nghĩ cách ra ngoài đi”

Dịch Nam Phong quay đầu lại, nói “ Để tối nay về”

Lân nhi chán nản : “ Đây là nhà của em nha” Dịch Nam Phong không nói lời nào, đôi mắt u ám, cũng không phản bác lại lời của Lân nhi, chỉnh đốn lại quần áo, mở cửa bước ra ngoài.

Giản Lân Nhi bị hù cho chết đứng, trơ mắt nhìn anh bước xuống cầu thang, không thèm nhìn tới Giản Khiêm Hân đang nhìn anh chằm chằm,một đường bước ra ngoài cửa, còn cất tiếng chào hỏi mọi người nữa chứ.

Giản LÂn Nhi biết ông nội không thích cô tiếp xúc với Dịch Nam Phong, nói anh rất lăng nhăng, mà cháu gái của ông tính tình lại đơn thuần, thông minh, nhưng đó chỉ là một chút, không kiềm chế được Dịch Nam Phong.

Có thể cô sẽ bị Dịch Nam Phong làm cho hư,vì lúc nhỏ anh đã nhận định cô là của anh, Giản Chính không thể ngăn lại được. Lúc ấy Lân nhi cứ dính lấy Dịch Nam Phong, không nhìn thấy anh liền tìm mọi cách để tìm anh, đứng bên cạnh anh. Khi cô giận dỗi anh lại dỗ cô, anh cung cấp cho cô những điều tốt nhất, thế là cô lại theo anh. Giản Chính nhiều khi tức giận tới cực điểm, nhưng lại không làm được gì, mà cháu gái nhà mình lại nháo nhào muốn ra ngoài gặp anh.

Cho nên, giản Chính cùng Dịch Nam Phong đã trò chuyện nghiêm túc một lần, trong lòng hi vọng để cho cháu gái có được một sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng, trong lòng Lân nhi đã đem Dịch Nam Phong trở thành vật sở hữu của cô, từ nhỏ đến lớn, trừ việc trước