pacman, rainbows, and roller s
Đã cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn

Đã cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn

Tác giả: Xá Niệm Niệm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325153

Bình chọn: 9.5.00/10/515 lượt.

tại sao Lân nhi lại có một quyết định thế này? Hiện tại Giản gia là cây cao bóng cả, là kim cương trong mắt mọi người.Lân nhi là tiểu công chúa trong nhà, lại muốn đi bộ đội, thật không thể tin được.

Cầm điện thoại trong tay, anh thật muốn đánh người, lại nhớ tới lời nói của Lân Nhi, thời gian muốn tòng quân nhanh như vậy, nếu mình không hỗ trợ, không biết nó sẽ làm ra cái gì?

Hớp một ngụm bia thật to,Giản Khiêm Trạch biết, một khi sự viecj này hoàn thành, chắc chắn anh là người có tội lớn nhất, Dịch Nam Phong kia sẽ không bỏ qua cho anh.

“Alo, Lân nhi…” Vừa mới suy nghĩ biện pháp đối phó cùng ông nội và Dịch Nam Phong, cô liền nhận được điện thoại của anh, không tình nguyện bắt máy lên.

“Sao thế?” trong lời nói của Lân nhi có một vài phàn mềm yếu và bất đắc dĩ.

Dịch Nam Phong cười, nói “ Anh sẽ đi Pháp công tác vài ngày, mấy ngày nay em không cần về nhà, qua chỗ ông nội đi”

Giản LÂn Nhi nén lại tiếng cười to, ông trời ơi, ông thật tốt, lại giúp ta “Ha ha, được được, anh đi đi, em trở về nhà ông nội”

“Nhớ phải ngoan, không được gây chuyện”

“Ai nha, biết rồi, anh thật phiền phức”

Dịch Nam Phong tưởng tượng đến bộ dáng cau mày của cô, khóe miệng lại cười, dạn dò vài câu liền tắt máy.

Thao như trong lời nói của Dịch Nam Phong, nhà ở đây là một cái nhà trọ to to mà Lân nhi đang ở, sát cạnh trường học, nơi đó là nơi trú ngụ của hai người.

“Cô ơi, cho con một lọ thuốc ngủ” Giản Lân Nhi lôi kéo Trần Thần đến hiệu thuốc.

Người bán thuốc nhìn hai cô gái nửa ngày, không dám bán thuốc cho hai cô, bởi vì thuốc ngủ không phải muốn bán là bán được.

“Có đơn thuốc của bác sĩ không?”

Hai người liếc nhau, dồng thời lắc đầu.

“Không có đơn thuốc thì không thể bán” Ủ rủ bước ra ngoài, Giản LÂn Nhi thật không biết thuốc ngủ lại khó mua như vậy.

“Nói không chừng trong trạm y tế lại có thuốc ngủ”Trần Thần chợt đưa ra ý kiến, thật là một ý hay, nhưng không dùng đúng lúc, cái ý tưởng này lại giúp LÂn Nhi làm chuyện xấu xa.

Vỗ tay, hai người chui vào phòng y tế, hi, các cô mau chóng tìm kiếm, Lân nhi đã lấy được lọ thuốc ngủ.

Lúc này Trần Thàn mới nhớ đến chuyện vì sao LÂn nhi lại muốn mua thuốc ngủ, cô hỏi “ Lân nhi, buổi tối không ngủ được à?”

“Không có, có gì không?”

“Thế sao mua thuốc ngủ?”

Giản Lân Nhi cười thần bí “ Không nói cho bà biết đâu”. Trần Thần bĩu môi, không nói lời nào, nếu Lân nhi mà nói ra, cô dám cam đoan, Trần Thần sẽ bị hù cho chết.

Dịch Nam Phong nhìn một hàng người đứng đó, vung tay lên “Mọi người giải tán”. Anh nghĩ đễn bộ dáng của cô vào đêm sinh nhật ấy, lại mỉm cười. Đúng vậy, bỏ một vài ngày làm ăn, tổng giám đốc công ty chạy đến nước Pháp chọn mua một vài món đồ phù hợp cho LÂn nhi. Anh đã chuẩn bị trước hơn một tháng rồi, tại sinh nhật cô, anh muốn tuyên bố một chuyện.

Buổi sáng, ánh nắng chiếu vào, Giản Lân Nhi kéo rèm cửa ra, khỏi động máy tính, chỉ trong chốc lát từ trong máy tính phát ra một số âm thanh nóng bỏng, cô chột dạ nhìn xung quanh, đem âm thanh vặn nhỏ lại.

Đỏ mặt nhìn màn hình, nhìn đôi nam nữ đang vận động kịch liệt, Giản LÂn Nhi cảm thấy nóng bức. Nhìn qua thân thể đàn ông, người thật việc thật như thế này, cô thật sự không có kinh nghiệm, nghĩ đến ngày đó cô sẽ làm chuyện này, lại đưa mắt nhìn xuống màn hình.

Bất chợt, chuông điện thoại reo lên, làm cô giật mình, cô vừa nhìn chằm chằm màn hình vừa tiếp điện thoại.

“Alo…”

“Anh về rồi, em ở đâu?”

Trọng điện thoại truyền đến âm thanh của Dịch Nam Phong, Giản Lân Nhi bối rối, đưa điện thoại ra nhìn, sợ mình nhận nhầm, vội vàng bình tĩnh lại.

“Em ở nhà chứ ở đâu” Giản LÂn Nhi xem video ở nhà sợ ông nội phát hiện, cho nên cô liền quay về nhà trọ.

Điện thoại vẫn còn chưa tắc. liền nghe “Cạch” một tiếng, là âm thanh mở khóa, dĩ nhiên là Dịch Nam Phong đang đứng trước cửa nhà gọi điện thoại cho cô.

Chương 11: Cường Bạo

Edit: Rika Nguyen

“Xoạch” đây là âm thanh rớt điện thoại, “Ba” đây là âm thanh tắt vội máy tính.

Dịch Nam Phong cau mày nghe âm thanh truyền trong điện thoại, nha đầu kia đang làm gì, tai sao không nghe máy nữa! Bỏ hành lý xuống, anh liền đi vào, Lân nhi bước ra từ phòng ngủ, khuôn mặt ửng hoonff, trên trán còn có mồ hôi, ha ha, đó là biểu hiện khẩn trương nha.

Anh cảm thấy, cô nhóc này hẳn đang làm chuyện xấu.

“A, anh đã về rồi, có mệt hay không?” Giản Lân Nhi đi nhanh tới ngăn cản anh, kéo anh ngồi lên sô pha. “Để em mang nước cho anh uống nha, anh nghỉ ngơi chút đi” Vụng trộm lau mồ hôi, ôi thật sợ quá đi.

Dịch Nam Phong đưa mắt nhìn phòng ngủ, bên trong tối thui, trong lòng bồn chồn,nhưng vẫn không nói gì, hưởng thụ sự hầu hạ của LÂn nhi.

.Uống một ngụm nước, tuy là nước lọc bình thường, nhưng sao lại có vị gì đó? Lân nhi ngồi trên sô pha liếc nhìn về phía phòng ngủ.

Ngồi nhìn anh uống nước, không nói gì, cô giả bộ đứng lên đi vào phòng ngủ. Chân trước vừa mới bước vào, Dịch Nam Phong liền đi theo. Đứng ngoài cửa, anh lén nhìn vào, nhìn hình ảnh trên máy tính, sắc mặt anh trầm xuống, liền quay về sô pha.

Khi LÂn nhi đi ra, Dịch Nam Phong vẫn là một bộ dáng thản nhiên, nhưng thời gi