Polaroid
Đặc quyền của giáo sư

Đặc quyền của giáo sư

Tác giả: Dư Lạc Thuần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324081

Bình chọn: 7.00/10/408 lượt.

sư, thầy mời hay tự túc?”

“Tôi mời vợ tôi, còn các em thì tự túc.”

“Sao thầy keo thế?”

Anh đáp “Đùa thôi, tôi mời.”

Vậy là mọi người cùng đi, đến nhà hàng, Bạch Nha ngồi đối diện Thẩm Duy Thiên, lúc chờ thức ăn lên, nó hỏi “Này, anh Thẩm có người yêu chưa vậy, chưa thì chúng ta làm quen đi.”

Một ngụm nước trong miệng Cố Thanh Vũ nhanh chóng phun xuống đất. Nó còn có thể mặt dày hơn không? Thế mà lúc nãy còn có đứa bảo giữ chút lòng tự trọng, xem ra một xíu lòng tự trọng đã bị nó vứt đi luôn rồi.

Thẩm Duy Thiên lịch sự nói “Được thôi.”

“Tôi là Phương Bạch Nha, à, cái này để sau đi. Ăn cơm đã.”

Lục Tử Ngạn ghé tai cô nói nhỏ “Bạn em rất có tố chất đấy.”

….

Nói đến việc đại thần Lục Tử Ngạn suốt ngày đòi lên giường quả thực anh rất có kiên nhẫn. Để cô hồi tưởng về ba năm trước, sau khi quen nhau, anh liền lột mặt nạ, trơ trẽn nói “Thanh Vũ, em có muốn 419* với anh không?”

*419: tình một đêm, tiếng hài âm của Tiếng Anh: one for night.

Cố Thanh Vũ hai mắt trợn ngược, miệng không thốt lên lời. Anh nhìn vẻ mặt cô bật cừơi ha hả “Anh đùa thôi, em căng thẳng làm gì?” Sau đó lại nói “Thật ra anh cũng muốn.”

Khiến cô vừa xấu hổ vừa tức giận.

Sau khi cưới, anh đường đường chính chính tuyên bố “Thanh Vũ, xem ra từ đây về sau chúng ta cứ XXOO từ từ. Em yên tâm, anh sẽ phục vụ em chu đáo.”

Cô thật không hiểu nổi, Lục giáo sư tài cao đức rộng của cô đã trôi lạc về đâu, để lại một Lục Tử Ngạn mặt dày lưu manh??

***

Sinh nhật của anh tháng 5, hôm ấy tâm tình anh sảng khoái, mời bạn bè đến nhà chơi. Có cả người bạn họ Trương lần trước mở công ty nhờ anh “tư vấn”. Cậu ta ngồi buồn tủi, hỏi Lục Tử Ngạn “Cậu nói xem, tôi có ngốc không? Chơi cổ phiếu lại không biết tính toán làm lỗ một cú to.”

Lục Tử Ngạn mỉm cười, tạt gáo nước lạnh vào mặt bạn “Verry SB*.”

*SB: (傻屄) cực kỳ ngu ngốc, stupid B, Ngu lắm, ngớ ngẩn, ngốc b.

Cố Thanh Vũ nghe thấy, nghĩ thầm, dạo này rãnh rỗi anh hay lên mạng hình như đã bị nhiễm mấy từ rồi.

Cậu ta mắng “Fuck, tao từ thằng bạn như mày.”

“Ôi, đỡ một gánh nặng, cảm ơn.”

“…”

Buổi trưa, Lục Tử Ngạn ngồi ăn cơm, nói “Vợ, hôm nay sinh nhật anh, tối tặng anh cái gì đáng giá chút nhé.”

“Anh cũng sắp ba mươi rồi nhỉ.”

Anh cười từ hào nói “Thì có sao? Em chưa nghe câu: ‘Nam tử tam thập nhất chi hoa*’ à?”

*Nguyên văn: Nam tử tam thập nnất chi hoa, nữ tử tử tam thập lão nhân gia (男子三十一枝花, 女子三十老) : Trai ba mươi tuổi (là) một bông hoa, gái ba mươi tuổi, một bà già. Trai ba mươi chính là thời kỳ tài hoa phát triển cao độ, còn nữ tuổi ba mươi gần như đã bước vào tuổi trung niên.

Cố Thanh Vũ thở dài, còn người anh cái gì cũng nói được. “Anh thích gì?”

Lục Tử Ngạn giơ ngón tay lên đếm “Một vé được Cố Thanh Vũ mát xa toàn thân, một vé được Cố Thanh Vũ phục vụ miễn phí, một vé được Cố Thanh Vũ tận tình chăm sóc.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười lạnh “Thêm một vé được Cố Thanh Vũ bạo hành nhé.”

Ai đó gật đầu, hứng thú vô cùng “Được đấy, thể loại SM cũng không tồi.”

Cô, cắm cúi ăn cơm, coi như không nghe thấy những tạp âm bên ngoài.

***

Nằm đọc sách ở trong phòng bên cạnh Lục Tử Ngạn, anh đột nhiên đưa tay sờ bụng cô, Cố Thanh Vũ giật mình hét “Anh làm gì thế?”

Lục Tử Ngạn tỉnh bơ trả lời “Anh muốn kiểm tra xem em có tăng ký nào không ấy mà.”

“Để làm gì? Với lại nếu muốn kiểm tra thì phải dùng cân chứ.” Đây là anh cố tình thì có.

Lục Tử Ngạn mỉm cười “Sắp tới ngày giỗ của bà em, anh muốn kể cho bà nghe ấy mà. Xem anh có nuôi em tốt không.”

Cố Thanh Vũ trầm mặc, cũng sắp đến ngày giỗ của bà cô, mỗi năm anh đều cùng cô đến thăm mộ, sau đó làm vài món cùng ăn chung. Cả ngày ở bên cô vì sợ cô buồn. Cố Thanh Vũ tựa đầu vào vai anh “Ừ.” một tiếng.

Anh vuốt tóc cô, thanh âm trầm lắng “Vợ, tuy nói câu này có hơi ngại…”

“Chuyện gì?”

“Em sinh con cho anh nhé, ít thôi, chỉ cần 11 đứa là đủ.”

Cố Thanh Vũ muốn ngã ngửa, ít của anh đấy hả “Anh muốn lập thành đội bóng à?”

Lục Tử Ngạn thành thật “Ừ. Nếu không sáu đứa cũng được, lập đội bóng chuyền. Hà hà…”

Cô im lặng, anh thật có tinh thần thể thao, còn cô, chính là loại người ghét vận động tay chân cho các môn thể dục. Nói đến chuyện sinh con, cô chưa nghĩ tới, có lẽ là do cô còn quá trẻ để sẵn sàng làm mẹ… Mà bây giờ cũng thích hợp rồi, nhưng cô không nên nói ra nếu không sẽ bị anh lấy cớ mỗi ngày kéo lên giường.

***

Cố Thanh Vũ chuẩn bị vài thứ sau đó đi ra xe, hôm nay là ngày giỗ của bà nội, Lục Tử Ngạn đã xin nghỉ phép cùng cô đến nghĩa trang.

“Ngạn tử, hôm nay bạn em cũng đến.”

Anh mỉm cười “Ừ.”

Mấy năm trước vì giữ kín chuyện cô và anh kết hôn nên cô thường hẹn bọn họ đi riêng. Bây giờ thì có thể cùng mọi người đến thăm bà mà không cần phải nói dối.

Đến nghĩa trang, cô nắm tay anh đi vào, ngôi mộ của bà cô nằm cạnh gốc cây đào. Cố Thanh Vũ đã tự tay trồng ở đây, lúc còn sống bà rất thích hoa đào, mỗi năm đến Tết đều tích góp mua một cây nhỏ về trồng, khi bà mất cô đã dời chậu cây đó đến đây, nghĩ lại lúc đó, Cố Thanh Vũ vừa khóc vừa trồng cây, còn hằng ngày đến đây chăm bón. Cô mỉm cười, dang tay ôm lấy ngôi mộ “Chào bà, cháu đến rồi