XtGem Forum catalog
Đại Chiến 4 Princess

Đại Chiến 4 Princess

Tác giả: Bé ma dễ thương

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327561

Bình chọn: 10.00/10/756 lượt.

Tuấn cố chấn an.

-TRỜI MƯA GIÓ THẾ CẬU NGHĨ MỘT ĐỨA CON GÁI CÓ THỂ ĐI ĐÂU ĐƯỢC, ĐƯỜNG PHỐ VN CẬU NGHĨ CẬU ẤY RÀNH LẮM SAO, CẬU NÓI KO SAO LÀ KO SAO À?-Giọng Tuấn Anh cáu gắt quát to.

-VẬY CẬU NÓi ĐI, PHẢI LÀM GÌ ĐÂY HẢ? CẬU NHÌN LẠI MÌNH ĐI, THÂN CẬU NHƯ THẾ CÒN LO CHO AI ĐƯỢC!-Đ.Tuấn gắt gỏng nhìn Tuấn Anh lăm lăm.

T.Khanh thấy tình thế ko yên, nên vội vàng giải vậy:

-Tuấn Anh à! Hay là để mình điện cho T.Nhân xem sao? Biết đâu có tin thì sao. Còn Đ.Tuấn mình hơi đói rồi cậu đi mua đồ ăn cho mình nha.

Đ.Tuấn ko nói lời nói đi một mạch, T.Khanh ở sau kêu to: -Đ.Tuấn mua một phần cho Tuấn Anh luôn nhé!

T.Khanh nhìn Tuấn Anh mà tội, anh chàng nhanh chóng điện thoại ngay cho T.Nhân.



.T.Khanh tỏ vẻ ra lệnh.



Nghe được Tuấn Anh vội lấy ngay điện thoại trong tay T. Khanh

Giọng Tuấn Anh hốt hoảng.





Tuấn Anh vội vàng nhanh chóng chạy một mạch như tên, T.Khanh đứng đó ko hiểu chuyện gì cố đuổi theo sau:

-Tuấn Anh cậu đi đâu vậy, đợi mình với! Nè……….

Dù la cả khan cổ họng nhưng Tuấn Anh vẫn ko đáp trả lời của T.Khanh vì lúc này tâm trí của anh chàng đặt ở nơi đâu. Đi được 1 quãng đường T. Khanh đành chịu thua anh chàng.

Đến căn biệt thư Phong Lan, Tuấn Anh chạy nhanh vào phòng Tiểu Anh. Lúc này người hầu và quản gia Kim đang chăm sóc con bé, con bé vẫn đang nằm ngủ trên giường.

T.Nhân hốt hoảng khi thấy bộ dạng của Tuấn Anh:

-Tuấn Anh cậu ko sao chứ! Cậu đừng nói là cậu tắm mưa suốt hàng giờ đồng hồ để tìm Tiểu Anh hả?

Eric quay mặt lại chào Tuấn Anh, Tuấn Anh nhìn Eric khó hiểu:

-Sao cậu ở đây!

Quản gia Kim tiếp lời: -Tôi tha mặt cô chủ cám ơn cậu nhiều!

Eric đáp lời: -Ko sao! Cậu ấy chỉ bị sốt nhẹ, cô nhớ chăm sóc vết thương ở chân cho cậu ấy cẩn thận.

Quản gia Kim nhìn tội cho Tuấn Anh: -Cậu Tuấn Anh à, chắc cậu lạnh lắm đồ của cậu vẫn còn ở đây, để tôi soạn cho cậu không thôi cậu bị cảm lạnh mất.

-Cám ơn dì Kim.

Tuấn Anh cố nhìn con bé, cổ họng cứ nghẹn lại ko nói nên lời. Dì Kim đưa quần áo cho Tuấn Anh. Khi đã tươm tất, anh chàng xuống phòng khách, T.Nhân và Eric ngồi nhâm nhi tách cà phê nóng hổi. Eric miệng cười nhẹ, gật đầu chào Tuấn Anh. Tuấn Anh ko phản ứng đi thẳng vào đề tài:

-Eric,……………….

Eric cắt ngang lời của Tuấn Anh: -Tớ biết cậu muốn hỏi gì, tớ chỉ muốn nói 1 câu với cậu “Nếu đó là hạnh phúc thì cậu hãy tự giữ lấy, ko ai giữ giùm cậu đâu đừng để khi mất rồi ân hận”. Chân cậu ấy bị thương, cộng thêm dằm mưa té ngã trên đường nên trầy xướt ở chân sốt nhẹ một chút.

Dứt câu, Eric đứng dậy cúi chào tất cả ra về. Để lại đó là nỗi niềm cho Tuấn Anh, T.Nhân nhìn Tuấn Anh dường như T.Nhân đã hiểu ra được điều gì đó. T.Nhân cùng anh chàng lên phòng thăm Tiểu Anh một lát rồi ra về.

————————————–

Sáng hôm sau….

Con bé quần thay quần áo tươm tất chuẩn bị đến lớp, cái chân đau ấy cứ như là một kẻ đáng ghét trong mọi hoạt động của con bé. Dù chân đã đỡ rất nhiều, nhưng con bé vẫn đi khập khiễng.

-Cô chủ ơi! Cô xem ai đến nè?-Quản gia Kim mỡ cửa phòng.

-Hi! Cậu ổn chưa!-Đ.Tuấn vui vẻ nhìn con bé trìu mến.

-Đ.Tuấn sao cậu không đi học mà đến đây!-Tiểu Anh tròn mắt nhìn anh chàng.

-Có gì đâu, tớ nghe Tuấn Anh nói chân cậu bị thương cho nên sợ cậu đi lại ko tiện nên mình tình nguyện đến đây giúp cậu nè.-Anh chàng tươi cười không chút đắn đo, bế xốc con bé lên – Chân cậu đau đi lại trên cầu thang không tiện đâu, cậu đừng ngại để mình giúp nhé.

-Ừ! Cám ơn cậu Đ.Tuấn.-Dù trong lòng con bé có chút gì đó không muốn nhận sự giúp đỡ này nhưng nó đã quá mệt mỏi lắm rồi, đành thế con bé đã im lặng ko nói tiếng nào từ nhà cho đến trường mặc cho Đ.Tuấn có trò chuyện hay pha trò cho con bé vui, Đ.Tuấn có hỏi gì nó chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng hay lắc đầu cho xong, trong lòng con bé vẫn còn nhớ đến chuyện ngày hôm qua chợt không hiểu sao trong lòng cứ không yên, con tim nó cứ đau đau muốn khóc nhiều lắm nhưng sao tiếng khóc ấy không thành lời.

Tại trường……….

Đ.Tuấn bế con bé từ nhà xe vào lớp học, không thể nào tránh khỏi được những lời dị nghị hay những câu nói ồn ào ganh tị. Đến lớp, con bé cố lờ đi khung cảnh ngoài hành lang trước lớp sao cảnh ấy làm cho con bé ghét đến thế, sao không phải là chỗ khác mà trước mặt mình? Nó khó chịu khôn nguôi, tựa vào lòng Đ.Tuấn để tránh đi ánh nhìn về nơi ấy, nhưng biết đâu có một ánh mắt nào đó cứ nhìn con bé chăm chăm.

-Tuấn Anh! Tuấn Anh! TUẤN ANH.-Lam Linh to tiếng gọi.

-Có gì không Lam Linh?-Tuấn Anh giật mình, bần thần.

-Cậu có ổn không vậy?-Lam Linh lo lắng.

-Mình ko sao đâu! Thôi mình vào lớp trước đây.-Tuấn Anh nhanh chân bước vào lớp.

Gương mặt anh chàng xanh xao, cả người nóng lên, nhưng nó vẫn còn mạnh mẽ bước đi, gương mặt ấy dù cho lúc nào cũng rất lạnh tanh dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Bước vào lớp, bạn bè xung quanh kéo lại thăm hỏi Tiểu Anh rất nhiều, Tuấn Anh