
h thú khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Lý Duy, giả bộ đứng đắn nói: “Không phải lúc nãy cậu bảo không hiểu tôi nói gì về tài liệu kia sao, để tôi chỉ cho cậu.”
Thì ra là vậy…Lý Duy im lặng lấy bút và sổ tay, theo sau Alan vào phòng làm việc của anh. Alan vừa giải thích cho cậu hiểu, vừa nhìn trộm cậu, không biết tại sao, nhìn hồi lâu, tự bản thân cũng bị lây bệnh thích gương mặt đỏ đỏ này, tuy nhiên cũng không có gì không ổn cả.
Lý Duy cúi đầu lắng nghe, không dám nhìn thẳng Alan nên cũng không chú ý đến sự khác thường của anh. Tuy Alan lúc mắng chửi người ta rất dữ dội, nhưng khi hướng dẫn cũng rất kiên nhẫn, giải thích rõ ràng. Lý Duy rất thích thú lắng nghe, thỉnh thoảng viết vài lưu ý, chỗ nào không hiểu thì hỏi lại, có khi vô tình chống lại cái miệng thích dạy đời người khác của Alan, cảm thấy vô cùng may mắn khi tên kia cũng vui vẻ…
Sau khi Alan hướng dẫn xong, bầu không khí lại chuyển sang vô cùng xấu hổ ngượng ngùng. Cả hai đều muốn nói chuyện nhưng lại không biết nên nói gì. Thật may là điện thoại đột nhiên vang lên, cứu thoát hai người bọn họ, người thì đứng lên nghe điện thoại, kẻ thì ra ngoài.
CHƯƠNG 8: XUNG ĐỘT TRONG NHÀ VỆ SINH.
Từ sáng đến trưa, hễ Lý Duy thấy Alan bước chân ra khỏi phòng làm việc liền sẽ như chim sợ ná, rút cả người vào trong ghế với ý định lấy máy tính che bản thân mình lại. Alan thấy cậu nhóc này không được tự nhiên, trong lòng đột nhiên vui vẻ đến khó tả, cố ý cầm điện thoại đi tới đi lui trước bàn làm việc của Lý Duy, to tiếng nói chuyện điện thoại, thích thú thưởng thức dáng vẻ như đứng đống lửa, như ngồi đống than của con thỏ trắng kia.
Buổi chiều, luật sư Thôi gọi Lý Duy đến phòng họp để tham gia một cuộc họp qua điện thoại, cầm theo giấy tờ, cậu đi rất vui vẻ. Cuối cùng cũng tránh xa được địa bàn của Alan rồi, không cần phải nghĩ nhiều đến cái chuyện mất mặt ấy nữa.
Không nghĩ tới cuộc họp này một khi đã bắt đầu sẽ không hồi kết, Lý Duy không may cảm thấy mắc tiểu, ngồi trên ghế, cứ uốn uốn éo éo muốn mòn luôn cả hai chân, lại không thể bỏ đi giữa chừng, càng nhịn càng khó chịu, đành miễn cưỡng tập trung tinh thần nghe mọi người đàm phán, cố gắng ghi chép thật tốt.
Thật đau khổ như chịu nhục hình mới vượt qua được cuộc họp dài hơn 3 tiếng, Lý Duy kẹp chân xiêu xiêu vẹo vẹo vọt thật nhanh tới WC. Đẩy cửa WC, bước vào hai bước, chưa kịp đến chỗ bồn tiểu, cậu đã thấy người mình không muốn gặp nhất đứng ở đó.
Lý Duy vô cùng xấu hổ, tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong, ngơ ngơ ngác ngác đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không khống chế được bản thân mà nhìn người kia. Oa, ghê thật, kích thước cũng đủ làm người ta giật mình.
Alan xả xong, liếc cậu một cái, kéo phẹc-mơ-tuya, thoải mái hỏi: “Cậu đặc biệt đến đây để xem tôi xả sao?”
Lý Duy thoáng đỏ mặt, thẹn thùng dời mắt, lắc đầu thật mạnh.
“Vậy cậu đứng ngây ra làm gì? Còn chưa nhìn đủ sao?”
“Tôi không thấy cái gì hết…” Lý Duy chột dạ, nhỏ giọng lầm bầm. Cậu định đợi sau khi Alan ra ngoài rồi mới giải quyết vấn đề của mình, cũng không thể làm chuyện mất tự nhiên như vậy được, thế là ráng nhịn đến chịu không nổi, cố hết sức bước từng bước thật nhỏ đến bồn tiểu bên cạnh, kéo khoá kéo xuống, vừa phiền muộn nghĩ tại sao người kia còn chưa chịu ra ngoài, vừa chậm rãi lấy thằng nhỏ của mình ra, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh khi nãy của người nào đó, khiến mặt đỏ tới tận mang tai.
Không ngờ Alan rửa tay xong cũng chưa chịu đi, ngược lại còn cầm giấy vệ sinh, đến bên cạnh cậu, vừa chầm chậm lau tay, vừa xấu xa nghiêng đầu nhìn Lý Duy. Lý Duy càng thêm hoảng sợ, lắp bắp nói: “Anh…Anh anh nhìn cái gì mà…nhìn…”
Alan bày ra vẻ mặt đương nhiên mà trả lời: “Khi nãy cậu nhìn của tôi thì giờ tôi cũng phải nhìn lại của cậu, vậy mới công bằng chứ.” Vừa nói, anh vừa không ngại ngùng chút nào mà cúi thấp đầu nhìn kĩ. Ừm, thằng nhỏ này thật giống chủ nhân của nó, trắng trắng mập mập, rất đáng yêu, Alan thích thú nghĩ.
Lý Duy bị nhìn đến nổi cáu, lúng túng đến mức không ‘đi ra’ được, nghẹn đỏ mặt, toàn thân cảm thấy cực kì khó chịu.
Alan khẽ cười nói: “Sao cậu không xả đi?”
Lý duy hổn hển: “Anh nhìn làm tôi không ra được!”
“Á, bàng quang của cậu bị bệnh ngượng à?”
Bàng quang của anh mới bị ngượng!! Lý Duy tức giận chửi bới trong lòng, bàn tay cầm thằng nhỏ bắt đầu run lên. Thằng nhỏ đó lại bị người ta nhìn nên xấu hổ, nũng nịu không thèm ra, cuối cùng bàng quang không chịu nổi áp lực lớn, bắt đầu tí tách chảy ra.
Alan cười xấu xa: “Nước tiểu sao không thông thuận vậy? Bị bệnh thận à?”
Lý Duy giận dữ phủ nhận: “Không phải! Alan, anh không biết rằng hành động nhìn chằm chằm lúc người ta đang giải quyết vấn đề rất biến thái sao?!”
Alan cợt nhả nói: “Vậy sao lúc nhìn tôi cậu không cảm thấy mình biến thái?”
Lý Duy đỏ mặt gỡ rối cho bản thân: “Tôi không thấy cái gì hết.” Tôi chẳng qua chỉ nhìn lướt qua thôi, dáng vẻ biến thái của anh, nhìn chòng chọc vào người ta mới là có vấn đề!
Khuôn mặt bánh bao vừa thẹn vừa vội, đỏ bừng lên khiến người ta có cảm giác muốn hành hạ nó. Alan cười trộm hai tiếng, duỗi bàn