
y ngô một mình, cho đến khi nghe thấy âm thanh “tích tích tích” liên tục mới thôi. Mở ra xem, là tin nhắn của thằng bạn chí cốt Quách Vĩ Bằng. Quách Vĩ Bằng là bạn học của Lý Duy thời cấp 3, nhưng so với cậu lớn tuổi hơn, vì hồi cấp 2 gặp tai nạn giao thông phải nghỉ học hơn nửa năm, nên phải học lại, thành ra trở thành bạn cùng lớp với Lý Duy luôn, sau đó thân thiết hơn và trở thành bạn. Cả hai cùng đến Bắc Kinh thi, tuy không cùng trường, nhưng cùng lưu lạc học tập ở xứ người nên càng thân hơn nữa. Vì căn tin trường Lý Duy bán thức ăn rất ngon miệng, cộng thêm anh họ Quách Vĩ Bằng là Hứa Luân cũng cùng trường với Lý Duy, vì thế Quách Vĩ Bằng thường xuyên chạy sang đó ăn chực, còn quen bạn gái là đại tỷ Suzanne.
【 Đại Bằng 】: Thằng nhóc chết tiệt!!
【 Đại Bằng 】: Chuyện lớn gì vậy hả! Cậu chơi chiêu lâm trận bỏ chạy! Tụi này nghoẻo hết rồi!!
【 Đại Bằng 】: Thằng mắm! Mau tới đây!
Lý Duy tranh thủ trả lời. 【Gấu Winny】: xin lỗi mà, hồi nãy ông chủ gọi, không dám tắt…
Lúc sáng, Quách Vĩ Bằng đưa Suzanne tới công ty nên nghe được rất nhiều sự tích xuất sắc của ông chủ, đại loại như nhân viên phải mở điện thoại suốt 24 giờ, để cho anh ta có thể tìm được mọi lúc mọi nơi.
【 Đại Bằng 】: Gì, nửa đêm ngày cuối tuần còn quấy rối, ông chủ cậu biến thái có thừa!
Lý Duy bối rối dù cậu biết từ “quấy rối” này của Quách Vĩ Bằng không ám chỉ gì cả. Cậu không nhịn được liền lên tiếng bênh vực Alan, bảo anh phải đi công tác trong ngày sinh nhật. Quách Vĩ Bằng thấy thế liếc cậu một cái.
【 Đại Bằng 】: San San nhắc tôi bảo cậu đừng quên bữa cơm ngày mai do cậu đãi, mừng 1 tháng thực tập của cậu (-XD)
【Gấu Winny 】: không quên được đâu…
Từ khi Lý Duy thực tập, không biết Suzanne đã nói bao nhiêu lần, tiền lương tháng đầu của Lý Duy phải dùng để mời cặp vợ chồng này một bữa. Lý Duy nào dám cãi lại. Hôm nay là ngày phát lương, cậu phải tự giác thực hiện nghĩa vụ. Tuy Suzanne luôn miệng nói phải đãi một bữa thật lớn, nhưng cuối cùng cũng chỉ là ra mấy quán nhỏ gần trường thôi.
Tối thứ sáu, ba người đến quán. Suzanne giành quyền gọi món. Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, cứ tự nhiên như thế mà chuyển sang đề tài công việc của mỗi người. Quách Vĩ Bằng cũng là một thực tập sinh, học marketing, đang thực tập ở một công ty, cuối tuần còn phải tăng ca không công, theo người ta làm chân sai vặt.
Quách Vĩ Bằng cảm khái nói: “Thiệt tình là coi mình như súc vật ấy!!”
Lý Duy đồng cảm, nói chỗ cậu thực tập cũng toàn làm những việc mà luật sư và trợ lý luật sư không muốn làm, phiên dịch, tìm tài liệu, tư vấn qua điện thoại, ngay cả việc đóng dấu tài liệu của thư ký cũng giao cho thực tập sinh làm luôn. Nói tới đây, Suzanne vẻ ngoài mỉm cười nhưng trong không cười nói: “Bạn Lý Duy, hình như chị từng nhờ cậu đóng dấu tài liệu rồi, thiệt thòi cho cậu quá ha.”
Lý Duy lập tức nịnh hót vỗ ngực nói đều nhờ chị Suzanne giúp cả, làm Suzanne cười khanh khách mãi. Quách Vĩ Bằng phán một từ “hèn”. Lý Duy quay sang làm bộ mặt khóc lóc nói: “Hết cách rồi, bà xã cậu có quyền hành cao hơn tôi. Không nghe người ta nói, quan cao hơn một bậc cũng có thể đè chết người sao?”
Quách Vĩ Bằng đột nhiên nhắc tới chuyện nửa đêm hôm qua ông chủ Lý Duy còn gọi điện. Suzanne sáng mắt hỏi có chuyện gì. Lý Duy cẩn thận nói qua loa, vô cùng hời hợt nói Alan gọi để cảm ơn cậu đã tặng quà, đồng thời còn phàn nàn với cậu chuyện đá chân vào chậu phát tài 2 lần.
Suzanne cười không ngừng, nói “Đúng là Alan!” làm Lý Duy khó hiểu. Suzanne giải thích, Alan bị bệnh tự ép bản thân, có cảm xúc gì đều phun ra hết. Lily là cái hốc cây chịu trận nhiều nhất, nhưng mọi người trong tổ đều bị anh ta bắt bớ phàn nàn từ việc lớn tới việc nhỏ. Ví dụ như nếu anh ta không tìm được luật sư A thì sẽ cằn nhằn với luật sư B rằng ông A không nghe điện thoại. Lily trước khi nghỉ phép đã quên hẹn trước thân chủ, anh ta liên lạc với Lily không được, lập tức gọi tất cả thư ký khác lại, giảng giải thế nào mới đủ tư cách làm một thư ký. Một ngày trời mưa, anh ta đứng trước văn phòng chờ xe đến, ai ngờ taxi xẹt qua, nước bẩn bắn lên người anh ta tung toé, thế là anh ta lại lải nhải với Helen bảo phải liên hệ với quản lý toà nhà, phàn nàn tại sao không khai thông cống rãnh.
Lý Duy có chút thất vọng, thì ra ai cũng có thể làm hốc cây cho anh ấy hết. Như vậy mối quan hệ giữa cả hai là do mình suy nghĩ nhiều. Quách Vĩ Bằng tò mò hỏi: “Vậy có khi nào anh ta không khống chế trước mặt thân chủ luôn không?”
“Theo em biết thì có một lần. Anh ta nói với thân chủ công việc có vấn đề, khuyên thân chủ không nên tiếp tục, nhưng người ta lại không tiếp nhận ý kiến, còn cố tình làm tiếp, thậm chí không cho Alan viết rõ tình hình vào trong báo cáo để tránh bị ban giám đốc bác bỏ. Alan cãi với thân chủ thật lâu, sau đó mọi người đều nghe anh ta hét lên ‘Fire me! I m done working for idiots’ (Setoh: ‘Cứ việc sa thải tôi đi! Tôi đang làm việc cho mấy thằng ngu!’), thân chủ giận quá nên huỷ hợp đồng với bên bọn em, còn khiếu nại Alan. Quản lý tổ vì chuyện đó mà cảnh cáo Alan, nhưng mọi người đều cảm thấy Alan rất dữ dội.