80s toys - Atari. I still have
Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Tác giả: Nữ vương không ở nhà

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327784

Bình chọn: 8.5.00/10/778 lượt.

với cha Thường nhờ đó mà cũng giảm đi vài phần. Cha Thường đợi lâu như vậy cuối cùng cũng có thể nhìn thấy phần mộ của thê tử, lúc này hoàn toàn không còn bình tĩnh như ngày thường, hơi có chút vội vã mong chờ ngày mai xuất phát. Cậu Trình nhìn càng thêm cao hứng, bắt đầu thúc giục người nhà chuẩn bị hành trang trở về Giang Nam. Lão chưởng quầy thâm niên dưới quyền nhìn tình cảnh này, ở bên nhắc nhở: “Bên này vừa mới bắt đầu buôn bán, chúng ta không làm nữa sao?”

Cậu Trình nghe xong hung hăng trừng mắt nhìn lão chưởng quầy râu tóc đều đã bạc trắng một cái: “Không phải chỉ là bạc thôi sao, cái đó đều để lại cho cháu của ta đi, chờ đến khi nó trở về lại giao cho nó là được!” Lão chưởng quầy đáng thương nghẹn thở, bất quá nghĩ đây cũng là thói quen, nên gật đầu nói ‘vâng’ sắc mặt cũng chưa biến đổi chút nào.

Thường Hiên đã thu dọn tốt mọi thứ, chẳng qua mấy đứa nhỏ trong nhà khó hầu hạ. A Phúc sớm đã chuẩn bị thật nhiều đồ cưới gả Tế Vân ra ngoài, nay bên người không có người chân tay nhanh nhẹn phụ giúp. Kỳ thật Nhạc phu nhân vốn là người có khả năng giúp đỡ tốt nhất, chỉ tiếc cha chồng đã trở về, Nhạc phu nhân không hề đến gần nhà mình, vì thế mọi việc chỉ có thể tự mình làm việc.

Tiểu Đoàn Tử và Tiểu Niệm Nhi nghe được đi xa nhà rất vui vẻ, tiểu nha đầu còn không hiểu chuyện, y y nha nha nhìn mọi người vui vẻ nó cũng một mình chảy nước miếng rất vui, vì thế dẫn tới hai bé trai cũng đến gần chọc nó chơi đùa. Thường Hiên đã nhiều ngày tạm dừng tất cả hợp đồng, chuyên tâm giúp đỡ A Phúc trông coi người hầu thu dọn nhà cửa. Cha Thường nay thật vất vả mới được cậu Trình thừa nhận, vì thế gần như mỗi ngày đều phải chạy tới chỗ cậu Trình cùng uống rượu chơi cờ. Cha Thường đáng thương vốn cũng không phải người yêu rượu, nay mỗi ngày trở về nhà đều toàn mùi rượu đầy người, chính ông ngửi thấy cũng khó chịu. Về phần chơi cờ, cha Thường vừa nhắc tới là đau đầu, ông vốn tưởng rằng cậu Trình tốt xấu gì cũng xuất thân từ nhà có ăn học hẳn cũng là một tay cờ giỏi, ai biết người này trình độ không ngờ thuộc loại kém đến độ xưa nay chưa từng có, kỹ thuật chơi cờ kém, tính tình khi chơi cờ càng kém, khiến cha Thường rơi vào cảnh thắng cũng không được mà thua cũng không xong. Thắng sợ bị mắng, thua sợ bị cười nhạo. ( thật khổ cho Thường lão a ~(‾▿‾~)

Người nhàn nhất trong nhà dĩ nhiên là Trầm Ngư được cha Thường mang về. Trầm Ngư thấy mọi người đều vội vàng thu dọn hành lý đi xa, nàng cảm thấy thực mịt mờ, nàng không biết người nhà này định đi đâu, càng không biết mình sẽ đi về đâu, vì thế càng thêm mê mang nàng vội bắt lấy cha Thường không buông. Chỉ tiếc cha Thường làm sao có thể bị nàng bắt được, vì thế bọn người hầu trong sân đều thường thường có thể nhìn thấy Trầm Ngư tội nghiệp ngồi xổm trước ao nhìn mấy con cá bơi trong nước. ( cảm giác như Trầm Ngư ngồi tự kỷ vào góc trồng nấm)

A Phúc chung quy là không đành lòng, vì thế thương lượng với Thường Hiên xem có thể cùng mang Trầm Ngư đi cùng đến Giang Nam hay không? Thường Hiên dứt khoát một ngụm từ chối: “Không thể được, cậu ta mà biết khẳng định sẽ mất hứng.” Thường Hiên cân nhắc trong lòng, mẹ khoan dung độ lượng không thèm để ý, nhưng loại chuyện này kiên quyết không thể làm ấm ức người mẹ sớm đã không còn tại thế.

Nếu mọi người đều đi Giang Nam, mà Trầm Ngư không đi, vậy an trí nàng ấy thế nào bây giờ?

Trên thực tế cha Thường đã tự hỏi vấn đề này, ông suy nghĩ một phen, rồi quyết định đi tìm Nhạc phu nhân.

Nhạc phu nhân nhìn thấy cha Thường đến, đầu tiên là sửng sốt, sau lại vội vàng tươi cười đi ra, bê trà dâng nước mời ông ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, hai người qua loa nói chút chuyện cũ, Nhạc phu nhân nói: “Nghe nói ông được 1 cô nương cứu, người ta một lòng muốn gả cho ông.”

Cha Thường nhìn Nhạc phu nhân một cái: “Tuổi ta đã lớn như vầy, cũng không có suy nghĩ gì khác, hi vọng sống hiện giờ đều là mong có thể đi gặp lại nàng ấy.”

Nhạc phu nhân nghe thế cũng không nói nữa, thẩm biết ‘nàng ấy’ mà cha Thường nói là chỉ ai.

Kỳ thật Nhạc phu nhân và cha Thường tương giao nhiều năm coi như là quen biết, nhưng cha Thường và Nhạc phu nhân khi ở chung một chỗ, chưa bao giờ đề cập đến mẹ Thường Hiên. Vì thế Nhạc phu nhân dần dần hiểu ra, mẹ Thường Hiên, chính là khúc mắc sâu nhất trong lòng cha Thường.

Nay cha Thường chủ động nhắc tới, Nhạc phu nhân nhớ tới thời gian đã qua, cười thở dài: “Vậy là tốt rồi, nay ông tìm được cậu của Thường Hiên, rốt cục có thể đi gặp nàng ấy, ta cũng an tâm.”

Cha Thường buông chén trà nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc trong chốc lát, rốt cục thong thả mà gian nan nói: “Những năm gần đây, ta và Thường Hiên đều được nàng chiếu cố, ta… Cám ơn nàng.”

Nhạc phu nhân sửng sốt, bất quá sau đó thẩm cúi đầu, nhẹ nhàng mà cười khổ một tiếng, dường như tiếng cười này làm cho những si tình vướng bận tất cả đều theo gió mà đi. Một lần nữa thẩm ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn chăm chú cha Thường, thản nhiên mở miệng nói: “Kỳ thật nếu nói cám ơn, ta cũng muốn cảm ơn ông nhiều năm như vậy đã chiếu cố một người phụ nữ đơn thân như ta, bất quá ông và