
thoại người nghe biết đó ko phải cuộc gọi từ Việt Nam, cũng ko phải là của người đàn ông tên Phong kia, vậy là ai. Họ chỉ thấy nó nhanh chóng quay lại bàn mình thu dọn sách vở, vác ba lô lên vai, nó lại chỗ Kỳ Khôi, vẻ mặt rất vội vàng :
– Honey, em có việc phải về trước nha.
Nói rồi quay lưng bước đi, nhưng tới bước thứ ba thì nó quay lại, lần này câu nói của nó ko những gây sock mà cò làm ột người điềm tĩnh như Kỳ Khôi cũng phải bất ngờ và lo sợ.
– À honey này, em đi khoảng 3 ngày nha.
Từ đây đến cuối tuần cũng chỉ còn lại 3 ngày nữa thôi, lão đại cũng sắp về Việt Nam, nếu như ông về mà ko thấy nó thì hậu quả sẽ là …. Ko những nó mà anh còn bị vạ lây vì lý do ….ko quản tốt nó. Mặc dù, anh đỉnh đạt, sắc đá vậy ai nhìn anh cũng phải khiếp sợ nhưng trước mặt người ông bá đạo của mình, anh cũng chỉ là một người cháu. Ko sợ mới là lạ đó, ông của anh là ai chứ. Nhưng khi anh định hình được câu nói của nó thì đã ko còn thấy bóng dáng của nhỏ đâu cả rồi. Bây giờ chỉ còn ngồi cầu mong là nó sẽ về kịp ngày thôi.
Vừa rồi là cuộc gọi từ người trợ lý bên Mỹ của nó, nhờ có sự giúp đỡ của Nam Phong nó đã xây dựng được một thương hiệu thời trang nổi tiếng trên thế giới, đó là MILAN, từ những ngày mới thành lập, MILAN đã cho ra đời những mẫu thời trang đặc sắc, sản phẩm rất đa dạng từ trang phục đến túi sách, và bây giờ có thêm trang sức mang thương hiệu MILAN, nhà thiết kế chính của thương hiệu này là Milan và… Milan chính là nó, những thiết kế của nó luôn gây sốt cho những tín đồ thời trang thứ thiệt trên toàn thế giới và nó luôn là hàng độc. Bên cạnh tài năng thiết kế, những phương pháp quản lý công ty hiệu quả nhất được Nam Phong truyền đạt rất tỷ mỷ nên việc ngồi từ xa nó có thể điều khiển hoạt động của một thương hiệu thời trang quốc tế là việc hết sức dễ dàng. Sắp tới đây, nó đang có kế hoạch đánh đổ những thương hiệu thời trang khác để dành vị trí số một trong lĩnh vực này. Vì vậy nó mới bất chấp tất cả để bay sang Mỹ tự tay chủ trì show diễn tới, và đa số những mẫu sắp được công bố là do nó tự tay thiết kế. Milan là đứa con mà nó với Nam Phong cùng nhau gầy dựng, nên lần này nó muốn cho anh thấy được nó rất coi trọng công ty này, nó quyết tâm đưa đứa con của hai người lên vị trí số một, đây cũng chính là thứ quan trọng nhất của nó, cho dù sau này có được thừa kế một gia sản to lớn thế nào đi chăng nữa thì đây vẫn là thứ quan trọng nhất đối với nó. Nó biết ở đâu đó anh vẫn dõi theo nó, nên nó phải cố gắn hết sức, nỗ lực hết sức.
t/g : đây là đứa con đầu tiên của mình, nên còn nhiều thiếu sót, mấy bạn đọc thấy chỗ nào bất ổn thì nói ình biết với nha, để mình còn rút kinh nghiệm, rất mong sự hợp tác của mấy bạn, xin chân thành cảm ơn
.
Chương 63
CHAP 63
Khi mà nó đi tầm 20ph thì Nhân cũng quay lại với cái bánh mì Kinh Đô trên tay. Sở dĩ cậu đi lâu vậy vì trong trường này làm gì có bán thứ rẻ tiền đó, vậy nên cậu đã chạy quanh các tiệm tạp hóa gần đó để mua, nhưng khi quay lại thì …. Mãi tìm bóng dáng nó mà Nhân đã ko để ý có mấy con mắt đỏ ngầu đang nhìn cậu. Đây chẳng phải là cơ hội tốt để họ xử anh sao, vì tội gì thì ngay cả anh chàng nhỏ cũng ko biết, nhưng chắc các bạn biết rõ nhỉ?
– Này cậu định tìm ai ?– Quang Anh vừa nói vừa hất mặt, đôi mắt đục ngầu tỏ vẻ rất giận dữ làm ai kia sợ tới mức ko nói được thành lời.
– Tôi …tôi tìm… Thúy… Hà .
– Ở đây ko có ai tên Thúy Hà cả. – Quang Anh vẫn giữ khuôn mặt như muốn giết người nhìn thẳng vào Nhân tay thì ko ngừng đẩy đẩy vai cậu.
Nhân như muốn nghẹt thở ngồi phịch xuống ghế, ngày đầu tiên đi học mà đã vậy rồi. Cả lớp im lặng theo dõi tình hình, họ thấy mặt Quang Anh như muốn nuốt chửng Nhân thì ko ai dám hó hé, ngay cả thở cũng ko dám vì họ biết bây giờ mà lên tiếng thì có thể số phận họ cũng ko khác gì người bạn tên Nhân kia. Không khí đang căn thẳng thì Kỳ Khôi lên tiếng, có lẽ anh muốn giúp vì dù sao Nhân cũng có quen biết với em gái anh, cũng có thể vì một lý do nào đó, nên đã ra tay cứu anh bạn nhỏ của chúng ta.
– Thôi đi, cậu đừng có bắt nạt em út nữa.- anh vừa nói vừa đưa tay đặt lên vai Quang Anh, mặt lạnh tanh (bình thường có bao giờ ấm đâu mà ko lạnh).
Quang Anh nghe Kỳ Khôi lên tiếng cũng ko nói gì nữa, rút lui nhường chiến trường lại cho quân đồng minh của mình.
– Cậu quen với Thúy Hà? Khi nào? – Kỳ Khôi cố lấy gương mặt thánh thiện nhất để nói chuyện với Nhân, nhưng ko hiểu sao người nghe cứ thấy rợn người.
– Tôi …tôi học cùng trường với… Thúy Hà hồi cấp 3.- Nhân run run trả thành thật trả lời.
Nhìn cái vật nhỏ trên tay Nhân anh hỏi tiếp.
– Thúy Hà hay ăn cái này à?
– Dạ… Ngày nào cũng ăn
– Ngày nào cũng ăn? Cậu mua à.
– Ko, con trai trong trường ngày nào cũng thay nhau mua cho cô ấy.-Nhân có vẻ đã lấy lại bình tĩnh trả lời có vẻ rành mạch hơn.
– Tại sao? – Quang Anh nhăn mặt hỏi lại. – bộ con trai trong trường đều thích cô ấy à.
– Dạ, nhưng cô ấy chỉ lấy của những ai được gọi là con mồi.
– Con mồi? – cả Kỳ Khôi và Quang Anh cùng hét lên vì ngạc nhiên. Câu nói của Nhân cũng làm cho Thiên Vũ và Khắc Thiên ko để ý nãy giờ cũ