
gân tức giận khi thấy ba Lâm đang đứng trước phòng cấp cứu, điệu bộ lo lắng không kém…
– Tôi…
– Các người! chính các người đã hại thằng Quân! Đồ giết người…!
– Này bà!
Dì ngân ngất đi, chắc dì đã quá xúc động.
Ba Lâm ở bên cạnh chăm sóc dì Ngân, lòng cũng như thiêu như đốt. Tất cả là tại ông. Nếu như ngày đó ông ngăn cản bố vợ mình thì chắc đã không xảy ra bi kịch này….
Ngày đó….
Bố vợ ông là chủ tịch hội đồng quản trị Hotest. Thấy ông thông minh, có tố chất bèn gả con gái duy nhất – cũng là mẹ Lâm sau này. Để tranh giành thị trường cũng như hạ bệ D-lite, ông bố đã ra lệnh giết cả nhà Quân. Biết chuyện, ông cố ngăn cản nhưng không được. Mẹ Lâm biết tin cũng sốc đến mức tự tử luôn. Tất cả đều do ông nhu nhược
Ông không thể ngờ mọi chuyện lại như thế này, càng không ngờ đứa con gái duy nhất của ông lại đem lòng yêu Quân. Ngang trái. Ông phải làm sao….
– Quân!…Quân!…. – tiếng kêu phảng phất từ phòng dì Ngân… Ba Lâm vội chạy lại…
– Đi đi! Ra khỏi chỗ này… tôi không muốn nhìn thấy mặt các người….!
– Tôi… tôi muốn giải thích….
– Ông còn nói được ư???
– Tôi… việc của 15 năm trước! là điều hối tiếc nhất đời tôi! Tôi đã không ngăn cản được bố vợ mình làm việc này… gây ra điều bất hạnh cho gia đình Quân! Tôi thật sự xin lỗi! là lỗi của tôi!
– ….
Tiếng một cô y tá vọng vào:
– Bệnh nhân TRịnh Thiết Lâm đã tỉnh… người nhà có thể vào thăm!\
Ba Lâm chạy như bay về phòng cô, theo sau là dì Ngân.
Mặt Lâm phờ phạc, tái nhợt…
– Lâm! Con tỉnh rồi sao?
– Ba…
– ba xin lỗi! ba không muốn giấu con chuyện gia đình Quân!
Lâm ngơ ngác…
– chuyện gì cơ ạ! Quân! Ai vậy ba???
Ba Lâm ngạc nhiên:
– con mới nói gì? Con không nhớ sao?? Bác sĩ…. Bác sĩ….!!! – ông gào to hết sức
một chiếc áo blu trắng chạy ngay vào, theo sau là một vài người y tá….Sau khi kiểm tra, khám… bác sĩ quay ra, ngán ngẩm:
– Chắc là do vụ tai nạn, đầu bệnh nhân bị va đập dẫn đến mất trí nhớ!
– Tại sao chỉ mất kí ức về Quân? – dì Ngân nãy giờ mới lên tiếng…
– Có thể bệnh nhân chỉ mất đi kí ức về một người quan trọng nhất, có thể làm cho bệnh nhân suy nghĩ nhớ nhung nhiều…
– Có loại bệnh đó ak? Không phải đây là bệnh viện tốt nhất sao? Các người phải chữa trị cho con gái tôi! – Ông Dương hình như đã quá mất bình tĩnh…
– Thưa ông bà, bệnh nhân Âu Thành Quân cũng đã tỉnh ạ? – tiếng một cô ý tá cắt ngang
– Thật sao? Dẫn tôi đến đó! – dì Ngân mừng rỡ, vội bước đi, ba và Lâm cũng bước theo….
Đến phòng bệnh….
Dì Ngân bật khóc:
– Sao? Sao cháu tôi … lại … lại bị thế này….
Trước mắt họ là một ÂU thành Quân tiều tụy, bị cuốn băng trắng quanh đầu, toàn thân chằng chịt những dây chuyền, vết băng bó, ánh mắt anh mệt mỏi, phờ phạc hẳn ra…..
– Người này là ai vậy ba? – Lâm hỏi. Rốt cuộc Lâm có quen người này không? Tại sao khi mới gặp cô lại có cảm giác quen thuộc đến lạ? Tại sao ba cô lại giấu cô chuyện của Lâm? Mọi chuyện là sao? A…. a…… ? sao đầu cô đau như búa bổ thế này cơ chứ!
– Quân! cháu có sao không?
Đáp lại lời nói của dì Ngân là một ánh mắt phờ phạc đầy lạ lẫm… có chút hoài nghi…
– cô… cô là… ai?
Có lẽ nào?
Số phận lại chơi đùa với hai người?
Có lẽ nào?
Cuộc sống lại trở về số không tròn trĩnh như chưa bắt đầu?
Có lẽ nào?
Hai người yêu nhau giờ lại như người xa lạ?
Và có lẽ nào?
Chúng ta – yêu lại từ đầu sao?
– Có thể do bệnh nhân đã che cho cô gái nên đầu bị va đập quá mạnh! Chúng tôi rất tiếc nhưng chỉ có thể bình phục nếu có kì tích!
Bịch trái cây trên tay dì Ngân rớt xuống. Cái gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại đổ mọi thứ lên đầu Quân? Ba Lâm cũng xót xa, thật sự ông thấy quá áy náy với anh, như chính ông là nguyên nhân dẫn đến bất hạnh cho Quân và kể cả con gái ông vậy…
– Ông đi đi! Chúng tôi muốn bình yên! – Dì Ngân gào lên, thực sự bây giờ dì đã biết sự thật rằng ba Lâm không phải kẻ thù của gia đình Lâm nhưng trong lúc này, bà khong muốn nhìn thấy ai trong gia đình Lâm nữa…
Khi chỉ còn lại hai dì cháu… dì Ngân nói trong nước mắt…
– Quân! Cháu có nhận ra gì không? Dì Ngân đây mà…. Dì NGân của cháu đây mà….
Quân nhíu mày….lắc đầu… đầu óc anh trống rỗng, bản thân không biết mình là ai huống hồ nhớ nổi những người khác…
Lâm đứng ngoài cửa nhìn vào, người con trai xa lạ đó…. Hình như…. Cô đã quen!
Trương Thiếu Hạo và Mai vào bệnh viện ngay sau đó. Vừa thấy bệnh tình của Quân và Lâm, cô úp mặt vào người Thiếu Hạo mà khóc… Tại sao? Hai người yêu nhau không thể đến được với nhau? Tại sao chứ hả trời?
– Giờ cả hai người đều không nhớ gì sao hả dì?
– Con bé đó chỉ mất kí ức về Quân,… còn nó…. – dì ngậm ngùi đưa mắt về phía anh – đã quên mọi thứ!
Trương thiếu hạo chạy lại bên giường bệnh:
– Thằng khốn! mày sao vậy? dậy đi? Chẳng phải mày vẫn muốn đánh nhau với tao sao?
– Cậu là ai?
– Mày diễn đạt lắm! mày nhớ cái lần xin ra ngoài với tao không? Bây giờ mày cũng đang diễn phải không?
– Cậu nói gì tôi không hiểu? tôi phải nhớ gì sao?
– Anh Hạo! vô ích thôi! Dì Ngân và chị Lâm là hai người quan trọng nhất đối với anh ấy mà còn không nhớ nữa là….
Phòng bệnh của Lâm:
– Khỏe chưa vậy?
– Giả bộ quan tâm tôi nữa hả? khôn