
Những người giàu xâu chúng vào sợi dây da và đặt trên bàn tính của những thương nhân làm chúng kêu lách cách. Còn người nghèo tích góp chúng trong một cái túi dài và phẳng, chỉ lấy từng xu ra sau khi đã đếm kĩ lưỡng và vuốt ve chúng. Trước khi trả, họ đếm lại một lần nữa như thể khi bị vùi trong túi, chúng có thể sinh ra con đàn cháu đống.
Khi sư phụ có tiền, ông gói chúng lại trong chiếc khăn mà ông vụng về thắt bốn góc lại. Ông đến gần Thẩm Phong, khuôn mặt rạng ngời, đôi mắt lấp lánh vui như trẻ con. Ông tháo nút ra làm những đồng tiền rơi xuống.
– Cầm lấy! – Ông nói với Thẩm Phong. – Chúng ta sẽ trả một bữa ăn thật ngon!
Một bữa ăn thật ngon! Với Thẩm Phong, vốn quen rỗng ruột, điều đó có nghĩa là một cái đĩa đang bốc khói đầy thịt, cơm trắng ăn tùy thích và rượu chảy dọc theo cuống họng làm đầu óc quay cuồng. Bạc có mùi của những món đầy gia vị, cái nóng của canh đang sôi, vị bánh mì nhân thịt, bánh bao chiên trong dầu và trên hết là miệng ngoạm vào đùi cừu, sườn heo làm quên đi tất cả những buồn bực trong quá khứ và những nỗi lo toan cho ngày mai đến gần.
Với tấm gỗ nắp quan tài, chàng sẽ làm giả một cây đàn cổ cầm của nàng Sái Văn Cơ. Cùng với nó, tiền sẽ từ trên trời rớt xuống như mưa mặt trời hoặc một thác tiền tang ma. Tay che đầu, Thẩm Phong nhảy múa. Quanh chàng, những cây trẩu, cây đồng, cây tần bì, cây dẻ, cây thích, cây keo ngắm nhìn. Khu rừng giống như một cuộc hội họp của những con người không biết tên tuổi, không biết số phận ra sao. Tựa như những bóng tối và những chiếc lá đan xen, hạnh phúc và buồn khổ, giàu sang, phú quý và cùng cực, khốn đốn chỉ là một giấc mơ trôi.
– Quyết định rồi hả? – Lưu Bé Bự giả vờ ngạc nhiên hỏi. – Khi nào thì cậu mang đến cho ta?
Thẩm Phong nhấp miếng trà. Chàng muốn đòi thêm tiền nhưng không biết phải nói thế nào. Chàng tiếc đã đến tiệm của tay buồn đồ cổ mà không báo cho Chu Bảo. Chu Bảo mà những người buôn bán bên đường ai cũng e ngại có thể biết cách moi thêm ở Lưu Bé Bự khoản tiền mà nó cần. Thẩm Phong húng hắng ho rồi ấp úng một chuyện bịa đặt:
– Để làm đàn cổ cầm của nàng Sái Văn Cơ, tôi cần mua những vật liệu tốt nhất. Chẳng hạn như một thân gỗ nghìn tuổi để làm hộp hòa âm… Thật là… khó tìm và… rất đắt… Tôi phải tìm ở chợ đen những xà nhà của các cung điện hoàng triều thời Tống và thời Tấn…
Lưu Bé Bự ngước mắt nhìn chàng. Tim Thẩm Phong đập liên hồi. Chàng có cảm giác tay buôn đồ cổ chuyên bán đồ giả với giá thật cao có thể đọc được trong mắt chàng điều dối trá và sự thật. Y khom lưng rồi hạ cằm xuống.
– Cậu muốn bao nhiêu?
Chàng đỏ mặt.
– Tôi không biết. Ông nghĩ xem bao nhiêu… Ba nghìn đồng?
Môi Lưu Bé Bự kéo ra, vểnh lên để lộ hàm răng bằng vàng. Y cười phá lên.
– Ta có ý hay hơn!
Y vỗ vai Thẩm Phong, cặp cằm chẻ đung đưa.
– Hai cây đàn! Ta muốn hai cây đàn của nàng Sái Văn Cơ!
Thẩm Phong bối rối không biết phải cười hay cúi lạy.
Lưu Bé Bự đứng lên rồi biến mất sau bức rèm gió làm những chiếc vòng ngọc thạch móc trên thắt lưng kêu leng keng. Y trở lại rồi ném vào tay Thẩm Phong một túi nhỏ nhưng nặng trịch.
– Mở ra, mở ra! – Y thúc giục.
Những tia lửa tối tăm cháy lên trong mắt y.
Thẩm Phong kéo sợi dây thắt rồi đổ ra lòng bàn tay: tám mẩu vàng. Lưu Bé Bự hét lên:
– Thù lao đó, Thẩm Phong! Hãy đi mua một thân cây to rồi chẻ làm đôi. Ta muốn hai cây đàn giống hệt nhau, cậu nghe không? Hai cây đàn của nàng Sái Văn Cơ!
Thẩm Phong đưa những mẩu kim loại lên nhìn, không tin vào mắt mình nữa. Đó là vàng hả? Cổ chàng nghẹn lại. Tai chàng lùng bùng. Cả đời chàng chưa bao giờ đụng vào vàng. Chàng chưa bao giờ dám tưởng tượng mình có thể cầm chúng trong tay. Một cảm giác khoan khoái lẫn sợ hãi bắt lấy chàng. Những ý nghĩ, giống như một tổ chim bị kinh hãi, lướt qua đầu óc chàng. Nắp quan tài đủ để làm một cây đàn, nhưng để làm hai cây phải quay trở lại hầm mộ và dỡ cỗ quan tài ra. Dù nghĩa địa là nơi vắng vẻ nhất trong chùa nhưng nó luôn luôn là nơi nguy hiểm… Ngược lại, với vàng của Lưu Bé Bự, chàng có thể tìm được một tấm gỗ đủ tuổi ở chợ… Nhưng Chu Bảo cần tiền để thoát khỏi vương quốc cùng với người nữ tu càng nhanh càng tốt. Nếu chàng đưa cho nó những đồng vàng, chàng sẽ không còn đủ để mua chỗ gỗ cần thiết… Mà nếu không có gỗ thì không thể làm hai cây đàn cổ cầm mà Lưu Bé Bự đòi… Vậy là chàng phải quay lại nghĩa địa, với nguy cơ bị bắt… Hoặc trả lại Lưu Bé Bự một nửa tiền thù lao, tức là bốn đồng vàng, rồi nói thật với y là chàng chỉ có thể làm được một cây…
Thẩm Phong khựng người. Tại sao phải trả những đồng vàng này? Với số vàng này, sư phụ chàng có thể có một ngôi nhà, những bữa ăn ngon, một người vợ, hoặc có thể hai…
– Không có gì hết! – Giọng sấm rền của Lưu Bé Bự chen ngang những suy tính của Thẩm Phong. – Chúng ta sẽ cùng nhau làm nên gia tài!
Lưu Bé Bự hớn hở như đứa trẻ. Y đưa bàn tay trái mũm mĩm lên rồi huơ huơ trước mặt Thẩm Phong, nhấc bàn tay phải lên, úp lên lật xuống.
– Nhìn này, đây là hai bàn tay ta, chúng gần như giống nhau, có phải không?
Thẩm Phong nhíu mày, chẳng hiểu trò này của y là muốn nói gì. Lưu Bé