80s toys - Atari. I still have
Đàn cổ cầm khỏa thân

Đàn cổ cầm khỏa thân

Tác giả: Sơn Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324334

Bình chọn: 7.5.00/10/433 lượt.

mập ốm, da trắng, da thẫm, lưng ong, thơm tho, ánh mắt trìu mến, môi ngọt mọng, vô số những bàn tay trắng trẻo và nhẹ nhàng biết vuốt ve chiều chuộng. Nếu ta bán hai cây đàn cổ cầm này, ta sẽ có ba nàng thiếp nữa. Tốt hơn là mấy tay quản gia của ta nên tiết kiệm thời gian và la đuổi những vị khách ít tiền đi chỗ khác. Tỳ thiếp sẽ ở trong những căn phòng. Chúng ta sẽ chơi đùa với chúng nếu chúng ta muốn… Thẩm Phong à, đừng có đỏ mặt!

Lưu Bé Bự dừng lại, uống cạn tách trà rồi cười khẩy:

– Hai cây đàn quý cho hai bà chủ của thiên hạ! Nếu cây này là giả thì cây kia đích thị là thật! Người mua được cây thật sẽ tin chắc người kia mua phải cây giả. Nếu không có cây giả thì người ta đã không bán cây thật! Đi đi, Thẩm Phong, đi tìm thân gỗ của cậu đi. Chúng ta sẽ trở nên giàu có, rất giàu có…

Con đường mở ra, uốn cong đến tận mặt trời. Con đường là một dòng sông đầy những tia nắng, nơi những thương nhân lươn lẹo đang tìm bắt con mồi. Giữa trưa trời không có mây. Tiếng xì xào của đám đông tạo thành một thứ âm nhạc hỗn độn hòa lẫn cả nỗi lo âu, ham muốn, vội vã, ân sủng và thất vọng. Thẩm Phong đi giữa đường, siết chặt những đồng vàng trong áo. Bị ép vào lồng ngực, chúng nhảy múa theo từng nhịp thở, nhắc nhở chàng chúng đang tồn tại trong từng bước chân. Quanh chàng, mọi người đang bàn tán, cãi cọ rồi giải hòa, ham muốn tột cùng mình được giàu lên. Nếu họ biết Thẩm Phong mang theo vàng trong người, chắc họ sẽ bóp cổ chàng để lấy túi vàng mất.

Chàng chán nản nghĩ tới tất cả những thứ chàng có thể tự thưởng ình ngay lập tức. Những bộ quần áo mới? Quần áo của chàng đã rất thoải mái và dễ mặc. Một bữa ngon? Lạ thay, cơ thể chàng chẳng phản ứng với thứ hấp dẫn này. Cổ họng chàng thắt lại, chàng không đói. Nếu người thợ đàn già đang đi với chàng, chắc họ sẽ ăn mừng và uống đến tận khi trời sáng. Thẩm Phong thở dài rồi vội vã bước đi. Chàng lao nhanh đến quán Vượng Phong sang trọng, chắc Chu Bảo đang ăn trưa với băng đảng ở đó.

Từ xa, tiếng cồng đánh tiếng dài và chậm báo hiệu kẻ tử tù đang bị giễu qua phố. Ở Kinh Châu, hành hình là một màn thu hút cả kinh thành. Những cánh cửa sổ mở ra, lũ trẻ con chạy theo, đám đông bu lại bên đường chờ đợi đoàn người. Thẩm Phong luồn vào trong mái che của một cửa tiệm. Kế bên chàng, một người bẫy chim đã bỏ hết lồng chim xuống đất. Lũ chim đập cánh hốt hoảng. Thẩm Phong ngồi xổm, vừa chọc phá chúng vừa huýt sáo. Bất thình lình, chàng nghe tiếng một đứa trẻ la lên: “Nữ tu! Nhìn nữ tu kìa!” Tiếng la của nó dẫn theo một đợt sóng tiếng xì xào: “Một nữ tu phạm tội, thật là nhục nhã!…” Thẩm Phong đứng phắt dậy, đi một mạch xuyên qua đám đông. Ở giữa đường, một toán lính mặc đồ màu sặc sỡ, biểu tượng của lính bộ hình, diễu qua phố trong tiếng binh khí chạm vào nhau. Họ dắt theo một người đàn ông và một người đàn bà lưng dựa vào nhau. Cả hai bị nhét giẻ vào miệng và mang trên đầu tấm biển ghi chữ “tử tù”. Thẩm Phong nhận ra Chu Bảo và vị nữ tu trẻ tuổi. Quần áo của họ bê bết máu, bùn đất và khuôn mặt họ lem luốc, bụi bặm. Chuyện gì đã xảy ra chứ? Họ đã quay lại ngôi mộ hòng tìm thấy châu báu bị giấu ở đâu đó hay sao? Làm sao người ta bắt được họ? Người ta đã hỏi cung, tra tấn họ hay sao?

Bụng nhộn nhạo, Thẩm Phong vội lấy tay bịt miệng. Chàng muốn theo đám đông nhưng cơ bắp co rút và dạ dày xoắn lại. Không xa đó, một người đàn ông trạc sáu mươi nói lớn:

– … Tổng đốc muốn nêu gương. Ông ta đã lệnh xử chém chúng ngay lập tức!

Rồi những kẻ hiếu kỳ liền vây lấy ông hỏi dồn.

– Chúng đã bị bắt hôm qua trong hầm mộ! – Một người có vẻ biết tất cả nói xen vào.

– Nhìn con mụ kia, nó có đôi mắt cáo, – một người hiếu kỳ khác xen vào. – Ê, người đẹp, ta ở đây kia mà!

– Có vẻ các nữ tu chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi! – Một người khác cười. – Nghe đồn các nữ tu làm chuyện đó giỏi nhất đó.

– Đồ ngu. Để làm tình thì nấp trong mộ làm quái gì, – người lên tiếng đầu tiên lại xen vào. – Chúng đã tính cướp mộ một hoàng hậu nhà Tống.

– Ở đâu?

Một người mới đến tham gia vào cuộc tranh luận:

– Chắc không? Hoàng hậu nào chứ?

– Phu nhân Hoàng đế họ Lưu, người chinh phạt các vương triều phương Bắc, tổng đốc thành Kinh Châu. Người ta đoán bà chết sau khi con trai là Nghĩa Phù bị mất ngôi báu. Thật sự thì bà đã xuất gia thành nữ tu trên chùa Đại Bi trong núi Bắc đó.

– Ê, mày nghe tin đó ở đâu?

– Anh họ tao là lính gác cổng cho dinh thự của tổng đốc. Tối qua ông ta đang đứng canh thì các nữ tu nổi giận đập cửa ầm ầm đòi tiếp kiến ngay lập tức. Hắn tên là Chu Bảo. Còn cô ả, ả là nữ tu ở chùa Đại Bi đó.

– Á à, kho báu à? Bao nhiêu đồng tiền vàng?

– Hiện tại thì không gì hết! – Người đàn ông hạ giọng. – Tổng đốc đã ra lệnh đóng cửa chùa và cách ly toàn bộ khu vực. Ông ta sẽ phái một toán quân đến đào?

– Quân?

– Thời này ai mà chẳng hám tiền. Tổng đốc là số một… Thằng có tiền có thể mua thêm lính và ngựa để binh hùng tướng mạnh. Có vẻ như vẫn còn một tên đồng bọn nữa… Người ta đang tìm hắn…

Thẩm Phong lùi lại rồi lẩn vào đám đông. Chàng đi chậm lại và cố tỏ vẻ mặt bình thường. Đám đông đi xuống phố, mọi người