Teya Salat
Đánh bại lính đặc chủng

Đánh bại lính đặc chủng

Tác giả: Tiêu Bạch Luyện

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326161

Bình chọn: 10.00/10/616 lượt.

he nói nơi đó của đàn ông so với phụ nữ còn chặt hơn, nhưng ngàn vạn đừng đem bảo bối của tao kẹp đứt” .

Xung quanh vang lên tiếng trêu chọc của một đám người, hắn vốn cho là tim của mình đã có thể chịu đựng, nhưng lúc đang đối mặt với khuất nhục như vậy, móng tay toàn bộ khảm vào trong thịt, nhắm mắt lại, khóe mắt cuối cùng là có chất lỏng lướt qua.

“Các ngươi đang làm cái gì!” Chợt nghe một giọng nam trong trẻo, mang theo tức giận hủy thiên diệt địa. Hắn cố sức quay đầu, liền thấy người thiếu niên gặp phải trong mưa ngày đó, Văn Thư. Một khắc kia tâm tình của hắn lại là hoảng loạn khác thường, nhục nhã, phẫn hận, hắn đang nghĩ tại sao bản thân mình lại đến đây.

Chỉ thấy văn thư mặt không đổi sắc nói với người đứng đầu nhóm người kia:

“Buông anh ấy ra!” Nghe được lời như vậy, Trần Diên Chi chỉ cảm thấy buồn cười. Quả nhiên là ngây thơ, đôi tay tiểu tử này cho tới bây giờ cũng không có dính qua máu, làm sao sẽ biết dân một bang chuyên liều mạng hung dữ thế nào? Hắn vốn cho là nhất định cậu ấy cũng sẽ bị giữ chặt, ra mặt mạnh như vậy hậu quả không thể nghi ngờ chính là nhiều hơn một người bị hại thôi. Vậy mà. . . . .ngoài dự liệu của hắn, Tiểu Đầu Mục đứng đầu bang thoáng chốc đổi sắc mặt, hướng về phía Văn Thư thái độ rất cung kính:

“Nếu là Đại Thiếu Gia Ân gia mở miệng, tự nhiên chúng ta phải nể mặt.”

Tiểu Đầu Mục hung hăng đạp một cước trên người của hắn, nói:

“Hôm nay tạm tha mày một con ngựa, về sau ngàn vạn đừng để tao nhìn thấy!”

Sau khi đám người kia đi , Trần Diên Chi đỡ tường, thân thể từ từ trượt xuống, có tốt một chút, hắn cũng không quay đầu lại, cho đến khi có tiếng bước chân đi vào cảu người thiếu niên kia.

“Anh có khỏe không?”

Là cậu. Thì ra vẫn chưa đi sao? Trần Diên Chi quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm Văn Thư nói:

“Làm sao cậu còn không đi? Là muốn lưu lại nhìn ta chê cười ư?”

Thú con sau khi bị thương đều sẽ thay đổi giương nanh múa vuốt, trong tiềm thức liền đem tất cả mọi người trở thành quân địch của mình. Khi đó Trần Diên Chi cũng không ngẩng đầu nhìn Văn Thư một cái, song Văn Thư lại đi thẳng tới trước người hắn, đôi tay thiếu niên không tính là to rộng kia ôm lấy hắn.

“Anh đang sợ cái gì?”

Sợ? Đúng rồi, hắn đích xác là sợ, sợ sẽ thấy rõ ràng sự chán ghét và xa cách ở trong đôi mắt màu tro kia. Ban đầu tưởng rằng cậu chỉ là một người có thân phận bình thường, ai ngờ đến dĩ nhiên lại là Đại Thiếu Gia Ân gia. Người như vậy cùng mình vốn chính là khác nhau một trời một vực.

“Mới vừa rồi cậu đều nhìn thấy, có phải hay không cảm thấy ta rất bẩn? Mẹ của tôi là gái giang hồ địa vị ti tiện nhất toàn Hongkong. Tôi thậm chí không biết cha mình đến tột cùng là người nào. Chuyện phát sinh ngày hôm nay, trước kia đều đã xảy ra qua” .

Hắn cứ như vậy nói xong, vậy mà Văn Thư lại tựa như hoàn toàn không nghe thấy, cũng không có buông tay hắn ra như hắn nghĩ, chỉ là nhàn nhạt nói một câu:

“Vậy thì thế nào, dù sao đều là quá khứ, một ngày nào đó anh sẽ đòi lại toàn bộ ” .

Chỉ là một câu nói đơn giản như vậy, lại làm cho bên trong lòng Trần Diên Chi dâng lên rung động rõ ràng. Hắn vốn cho là dã tâm cùng khát vọng của mình đã chôn giấu sâu vô cùng, chưa từng nghĩ tới có thể bị câu nói đầu tiên của Văn Thư dễ dàng vạch trần như vậy, đúng, những người kia thiếu hắn, một ngày nào đó hắn muốn đòi lại .

Buổi chiều ấy, thời điểm hắn suy nghĩ liên miên, chẳng biết lúc nào Văn Thư đã rời đi rồi, song hắn lại cảm thấy vị trí trái tim giống như là thiếu mất cái gì, bóng dáng người thiếu niên kia, liền khắc sâu trong tim hắn.

Từ lần đó về sau, Trần Diên Chi cho là hai người bọn họ sẽ không còn có cơ hội tiếp xúc. Cậu là thiếu gia Ân gia ở Hongkong, tuy rằng trước đó hắn nghe nói qua không được cưng chiều, nhưng, dù sao cũng là thiếu gia không phải ư? Mà hắn lại chỉ là mộttiểu lâu la vùng vẫy lăn lộn ở tầng chót của xã hội, lúc ban đầu vốn đã như thế.

Lần thứ ba nhìn thấy thấy cậu, là ở cửa rạp chiếu bóng, bầu trời lất phất mưa phùn, cậu và một cô gái che dù đứng ở đó, trong đôi mắt màu tro tràn ngập cưng chiều. Trần Diên Chi đột nhiên cảm thấy nơi ngực rõ ràng đau đớn, cô gái kia là bạn gái của cậu ư? Lúc đó hắn, cả người đều là vết thương, nhìn một màn phía trước mặt cách đó không xa, chẳng biết tại sao chỉ cảm thấy chói mắt như thế. Vì vậy không hề nghĩ ngợi, hắn liền trực tiếp đi qua.

Trong nháy mắt ngẩng đầu, hắn nhìn thấy hoảng loạn trong mắt Văn Thư, cũng nhìn thấy rõ ràng hứng thú trong mắt cô gái kia, trong lòng không khỏi cười lạnh, phụ nữ quả nhiên đều hèn hạ, bên cạnh rõ ràng đã có một người, vẫn còn dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn mình, cách đến gần quá mức thẳng thừng tầm thường như thế, đột nhiên cảm thấy không thú vị, hắn cười lạnh xoay người rời đi.

Nhưng không có nghĩ đến buổi tối Văn Thư lại đi tìm hắn . Hắn ngủ ở trong cái nhà rách nát như ổ chó kia, đột nhiên thấy cửa mở ra, cậu ấy bước vào tâm tình của hắn rất khó hình dung, trong bụng chỉ nghĩ là, cậu làm sao biết mình ở nơi này, chẳng chú ý tới hắn từ sáng sớmsao?

Văn Thư nhìn hắn, chỉ nói một câu:

“Em gái củ