The Soda Pop
Đánh bại lính đặc chủng

Đánh bại lính đặc chủng

Tác giả: Tiêu Bạch Luyện

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327364

Bình chọn: 9.5.00/10/736 lượt.

mặt đất. Lại là đàn ông?! Theo lý thuyết thì đàn ông gặp đàn ông không có gì nguy hiểm, đây chẳng qua là lẽ thường tình mà thôi! Nhưng hiện tại, cô đang ở đâu? Thiên Diễm! Thiên Diễm là chổ nào? Là nơi mà bất kỳ nam hay nữ đều có thể bị người ta biến thành điểm tâm nuốt trững vào bụng!

Nghĩ đến đây, Tô Ca đứng ngồi không yên, vừa mới bị Tóc Vàng Sở Viêm mang đi ‘tuốt ống’ cho người ta, lần này không biết sẽ như thế nào! Tô Ca đang do dự cũng không thể do dự được nữa, ráng nhịn đau, ôm cánh tay chạy về phía trước, chỉ nghe tiếng bước chân sau lưng dừng lại một chút, hình như không có ý đuổi tới.

Nếu lúc này Tô Ca quay đầu lại nhìn cái người tạo ra âm thanh kia, nhất định cô sẽ hối hận đến nổi ói ra mật xanh. Sau lưng là một người đàn ông bận bộ đồ ngủ màu vàng nhạt, ôn nhu phong nhã, người mà cô cho là vô hại nhất, chính là Hiên Mộc!

Hiên Mộc đứng tại chỗ, liếc nhìn bóng người mảnh khảnh đang hốt hoảng bỏ chạy trước mặt, dở khóc dở cười, từ khi nào mà anh có thể đạt tới trình độ dọa người chỉ bằng với tiếng bước chân của mình? Có chút cảm giác chán nản với chính bản thân mình. Hơi nhíu mày lại, anh gõ nhẹ cửa, bất quá bóng dáng kia thật là quen mắt mà thôi.

Tiếng gõ cửa mới vừa ngừng, thì cửa phòng liền bật mở. Dựa người trên khung cửa, Đường Lăng nhướng mày, cười rạng rỡ nói với Hiên Mộc:

“Tiểu bảo bối, cậu đã tới…”

Hiên Mộc nhíu mày, muốn bước qua mặt Đường Lăng để đi vào. Nếu là thường ngày, Đường Lăng đã bổ nhào lên anh giống như là sói đói, thế nhưng hôm nay chỉ nhíu mày, lắc mình cản anh lại. Môi mỏng cong lên một cách tà tứ, nói :

“Tối nay không cần cậu.”

Hiên Mộc ngẩn người ra. Sóng mắt lâu nay vốn bình thản, đột nhiên lại tràn dâng sắc màu lưu ly, cả người giống như noãn ngọc phát ra hào quang rực rỡ. Anh ngước mặt nhìn thẳng Đường Lăng nói :

“Ý của anh là. . . Anh chán rồi sao?”

“Tôi không có ý như vậy.” Đường Lăng lấy tay khều nhẹ đường nét duyên dáng trên cằm của Hiên Mộc, vuốt ve tinh tế. Cảm xúc trơn tru mềm mại như vậy thật xứng với biệt danh mình tặng cho cậu ấy, người đẹp ‘Băng Cơ Ngọc Cốt’*. Có thể nói từ khi trưởng thành cho tới bây giờ, cậu ấy là món đồ chơi mà hắn yêu thích nhất, không nỡ buông tay.

*Băng Cơ Ngọc Cốt = da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp của người đẹp, băng cơ ngọc thể

Trước kia, mỗi lần đụng đến da thịt ngọc ngà như vậy, hắn liền đè cậu ta ra, trăn trở lăn lộn, ra sức công kích. Nhìn cậu ấy bởi vì hành động của mình mà hiện lên vẻ nhục nhã, nhìn cái cổ cong cong duyên dáng của cậu ấy giống như là con thiên nga tuyệt vọng, mình sẽ cảm thấy thỏa mãn một cách khác thường.

Hắn cũng không phải là biến thái, chỉ là thích tự tay đập vỡ những thứ tốt đẹp mà thôi.

Đường Lăng ngước mặt rồi lại nhích tới gần Hiên Mộc một chút, thổi một hơi nhẹ lên tai của anh, có chút oán hận nói:

“Thế nào tiểu bảo bối, hiện giờ không phải cậu đang nóng lòng muốn bỏ tôi đi sao?”

Làm sao không nghĩ tới, ở bên cạnh mày ngày nào thì tao cảm thấy mình bẩn thỉu hơn ngày đó. Tao hận không thể tự tay xé nát mày! Sóng mắt Hiên Mộc đang lưu chuyển thì đột nhiên thu lại, che dấu tất cả những suy nghĩ. Khi Đường Lăng giương mắt nhìn lại cặp mắt như sương mù che phủ của cậu ấy, thì lại không còn bao nhiêu cảm giác. Có lẽ, đã tới lúc nên tìm sủng vật mới rồi.

Trước mắt lại thoáng qua cảnh tên nhóc kia vừa mới lý lẽ trực tiếp yêu cầu tiền thuốc men, khóe môi Đường Lăng hiện lên nụ cười đậm đặc, quả nhiên là mình thích chơi đồ cay cú. Móng vuốt càng nhọn, hắn càng thích. Hắn nhìn Hiên Mộc nói:

“Bảo bối, hình như tôi thật sự sắp chán cậu rồi.”

Hiên Mộc không nói thêm gì nữa, chỉ là nhìn chằm chằm Đường Lăng, ánh mắt kiên trì không cần nói cũng biết. Đường Lăng cười nhạo nói:

“Yên tâm, những gì tôi hứa cho cậu, tôi sẽ không đổi ý. Chờ khi tôi thật sự chán cậu rồi, 20% cổ phần của Phong thị sẽ là của cậu.”

Rồi sau đó, ngay trước mặt Hiên Mộc, đóng cửu một cái rầm. Cả hai người bên trong và bên ngoài phòng đều đứng đó cười. Người trong phòng cười tự chế giễu mình, mặc dù cho tới bây giờ mình muốn sủng vật nào là có sủng vật đó, nhưng mỗi lần đều dùng quyền thế mới lấy được. Chẳng qua hình như lần này không giống mấy lần trước.

Mà Hiên Mộc bị nhốt ở ngoài phòng, tận đáy lòng cười tươi thanh nhã như Thiên Trì Tuyết Liên* nở rộ. Tưởng rằng phải đợi rất lâu mới thoát ra được chốn ô trọc này, không ngờ bây giờ lại sắp ra khỏi vũng bùn này rồi. Thở phào một tiếng thật thấp, Hiên Mộc xoay người trở về, bước chân nhẹ nhàng khác thường. Tần Mặc Nhiên, nhiệm vụ của tớ đã hoàn thành một nửa. Bây giờ phải nhờ vào cậu đó.

*Thiên Trì Tuyết Liên: có nghĩa hoa Tuyết Liên trên núi Thiên Trì, quý hiếm, thuần khiết không ô nhiễm. Thiên Trì là hồ miệng núi lửa trên hõm chảo núi Trường Bạch (Trung Quốc) quanh năm có tuyết phủ; Tuyết Liên là loại “kỳ trân dị thảo” rất quý hiếm, chỉ mọc trên những đỉnh núi tuyết, có thể chữa được rất nhiều bệnh; văn học Trung Quốc và các game võ hiệp hiện đại thường đem Tuyết Liên ra để diễn tả những vẻ đẹp yêu kiều tao nhã.

Tô Ca chạy dọc theo hành lang về ph