Polaroid
Đánh bại lính đặc chủng

Đánh bại lính đặc chủng

Tác giả: Tiêu Bạch Luyện

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327500

Bình chọn: 7.5.00/10/750 lượt.

ột nữa chừng ở mắc cá chân xuống. Thế là một lần nữa cơ thể trần truồng, da thịt trơn bóng nõn nà của Tô Ca lại bị phơi bày trước mắt của anh. Cái eo thon nhỏ như vậy thật đúng là vừa vặn cho mình ôm chặt.

Dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, hai trái sơ ri đỏ hồng trên ‘thỏ ngọc’ khẽ cương lên. Tần Mặc Nhiên vung tay, giựt cái khăn tắm ở trên hông xuống. Vì vậy, Tô Ca liền thấy Tần lão nhị to lớn đang ngẩng đầu hành lễ với cô.

Anh… anh anh anh” Tay Tô Ca run run, chỉ cái vật hình như đang từ từ lớn hơn nữa vì ánh mắt nhìn của mình. Tần Mặc Nhiên cười nhẹ, giễu cợt cô:

“Sớm nhận biết chút là tốt rồi.”

Sau đó, anh xoay người, vặn vòi nước hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp rồi kéo Tô Ca lại gần.

“Nâng tay trái lên.”

Tô Ca nghe lời nâng cánh tay lên. Dòng nước ấm áp từ từ chảy lướt qua cổ rồi xuống ngực của cô, triền miên không dứt. Một khắc sau, bàn tay của Tần Mặc Nhiên bắt đầu thay thế nước chảy.

Anh ôm cô từ sau lưng, bàn tay từ từ vuốt ve “thỏ ngọc”. Tần lão nhị đã sớm hoạt động, chen vào giữa hai chân cô. Tiếp xúc với da thịt trơn tru mềm mại như bánh sữa ở giữa đùi của cô khiến cổ họng anh rung động, rên rỉ một cách thoải mái.

Anh kêu gào, muốn động thân đâm thẳng, vùi mình vào cửa huyệt ấm áp như nhung tơ kia.Chỉ là, bây giờ còn chưa phải lúc, anh có thể cảm giác được cơ thể của Tô Ca đang run rẩy, nếu bây giờ đâm vào, cô sẽ sợ chết mất thôi.

Anh tập trung tinh thần khống chế tiểu Mặc Nhiên, đồng thời ghé sát tai cô thì thầm:

“Thả lỏng, Tiểu Cách Cách, anh sẽ không làm bậy.”

Không làm bậy thật sao? Vậy thì cái gì đang chà tới chà lui ở giữa chân cô vậy, không lẽ là cây lau nhà à?

Rốt cuộc Tần Mặc Nhiên lưu luyến dời tay khỏi “thỏ ngọc” mềm mại của cô, theo dòng nước chảy di chuyển xuống eo thon của cô, từ từ vuốt ve. Cơ thể Tô Ca run lên, đột nhiên cảm giác bụng dưới co thắt, tiếp theo một luồng chất lỏng ấm áp chảy ra. Thoáng cái, mặt cô đỏ bừng như muốn nổ tung.

Đương nhiên Tần Mặc Nhiên nhận ra cô đã động tình vì mình. Cúi đầu cười khẽ một tiếng, sau đó buông tay ra nhưng là để xoay cô lại đối diện với mình, đồng thời thay đổi vị trí, chậm rãi kỳ cọ sống lưng của cô. Lúc này Tô Ca đang đứng đối diện với anh, cho nên bộ ngực không thể không ép lên người anh, chỉ cảm thấy tim đập như trống đánh.

Tần Mặc Nhiên khẽ mĩm cười, hai mắt nhu hòa nhìn cô. Tô Ca cúi thấp đầu, mơ hồ dự cảm cái màng mỏng đã lên men nhiều năm của cô sắp được phóng thích, đại khái là đêm nay sẽ rời khỏi cô.

Sau khi rửa xong cái lưng dùm cô, Tần Mặc Nhiên nhanh chóng trượt tay vào giữa hai chân cô.

“Đừng đụng vào đó!” Tô Ca không kìm chế được bật nói:

Trời ơi! Mặc dù cô thật muốn đè Tần Mặc Nhiên ra, nhưng bây giờ kích thích quá mức, cô thật không thể tiếp nhận được nha. Tay của Tần Mặc Nhiên cử động một chút rồi dời đi. Ngồi chồm hổm xuống đất, bàn tay anh lướt nhẹ qua bắp đùi cô, rồi kéo dài xuống đầu gối. Sau đó, anh giương đôi mắt sáng ngời nhìn Tô Ca chằm chằm, khiến Tô Ca có cảm giác giống như… giống như anh đang sùng bái cơ thể của cô.

Bóp nhẹ vài cái trên đầu gối của cô, Tần Mặc Nhiên liền đứng lên, khóa vòi nước lại, lấy một cái khăn tắm, tỉ mỉ lau khô cơ thể của Tô Ca. Vươn tay ra, ôm ngang Tô Ca vào lòng, đồng thời dùng chân mở cửa phòng tắm, bước ra ngoài.

Kiểu ôm công chúa ơi là kiểu ôm công chúa! Trong đầu Tô Ca kêu gào, đây chính là kiểu ôm mà cô yêu thích nhất, nhưng chưa bao giờ được thử qua.

Đặt Tô Ca xuống giường một cách cẩn thận, Tần Mặc Nhiên ngã người dính sát theo sau. Bộ ngực cường tráng chà sát lên cơ thể mềm mại của Tô Ca, tiểu Mặc Nhiên đã chen vào giữa hai chân của Tô Ca. Ánh mắt của anh có thể đốt cháy người, gương mặt căng thẳng, trán toát mồ hôi.

“Tiểu Cách Cách, có thể không?”

Tô Ca nhìn Tần Mặc Nhiên, mắt anh sẩm đen như mực, toàn thân căng thẳng. Cô dời tầm mắt xuống một chút thì thấy tiểu Mặc Nhiên đã sớm cương cưng như bản ủi. Đã đến nông nổi này mà anh còn trưng cầu ý kiến của mình hay sao?

Tô Ca biết anh nhất định đang chịu đựng rất vất vả. Trong lòng cảm động, cô vừa định đồng ý thì cảm giác đau đớn thấu tim từ cánh tay truyền tới.

“Aaa…” Mặt Tô Ca trắng bệch.

“Sao vậy?” Tần Mặc Nhiên lập tức ngồi dậy, chau mày kiểm tra cánh tay trái bị thương của cô. Nhìn kỹ lại thì mới thấy sợi dây kéo trên cái chăn đang cà xướt tới miệng vết thương. Cẩn thân kéo đầu chăn kia ra, nhìn Tô Ca cắn chặt môi dưới nhịn đau, Tần Mặc Nhiên nhíu mày sâu hơn, thở dài một tiếng.

Cúi người liên tiếp hôn lên trán, trấn an Tô Ca, tiếp theo là mắt, rồi mũi, rồi đôi môi mê người như cánh hoa hồng. Cho đến khi nhìn thấy mặt mày Tô Ca từ từ giãn ra, anh mới dừng lại. Đứng dậy đi tắt đèn, sau đó trở lại nằm xuống bên cạnh Tô Ca, hai tay vòng qua hông của cô, ôm chặt.

Trong bóng tối, Tô Ca không nhìn thấy được vẻ mặt của anh, chỉ thấy anh cúi đầu, nghe anh thì thầm ấm áp:

“Mau ngủ đi”. Tô Ca cong người, rụt vào lòng của anh co lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị che khuất lại xuất hiện một loại rung động khác. Chỉ vì cô kêu đau một tiếng mà anh dừng tay sao? Tần Mặc Nhiên, anh còn dám nói trong lòng anh